Hai người cứ như vậy nói liên miên, không khí êm dịu mờ ám. La Tĩnh Hòa nhoài người tới muốn hôn Kỳ Vân, Kỳ Vân sợ động đến vết thương của anh, kêu anh cẩn thận. Nhưng đang vuốt ve an ủi, tiếng chuông cửa nơi đại sảnh lầu một đột nhiên vang lên. Kỳ Vân thở dài, leo xuống giường, chạy xuống dưới lầu. Trong màn hình bất ngờ hiện ra một gương mặt phóng lớn, ở giữa lồi ra, hai bên biến nhọn, Kỳ Vân nhảy dựng. Bác sĩ Mạch tiếp tục lấy tay sửa tóc, “Nhìn tôi trong kính thế nào”
Kỳ Vân nói, “Bác sĩ… Mạch” Dí sát mặt vào gần như vậy làm chi để mặt bị biến dạng.
“Chậc chậc, rốt cuộc camera ở đâu vậy nhỉ, tìm không ra…” Bác sĩ Mạch lầm bầm lầu bầu. Kỳ Vân ấn nút tự động mở cửa, bác sĩ Mạch vẫn còn không chịu buông tha. Bên cạnh bác sĩ Mạch có một anh chàng trẻ tuổi mặt không chút thay đổi dùng ngón tay chỉ, bác sĩ Mạch bừng tỉnh đại ngộ, “Chà ở trong này.” Kỳ Vân nhìn về camera phía trước 囧, người này… sao giống quỷ trăm mắt thế này
Vào cửa bác sĩ Mạch vui vẻ nói, “Nghe nói Thanh Hòa bị cha cậu ấy đánh. Tôi lại đây thăm. Thanh Hòa đâu”
Kỳ Vân cười gượng, “Anh ấy đang nằm trên lầu.”
La Tĩnh Hòa khoác áo vào, chậm rãi đi đến lan can lầu hai đi xuống phòng khách bên dưới, “Đến rồi à. Tôi còn đang suy nghĩ sao tôi gặp chuyện không may mà cậu vẫn chưa đến xem.”
Bác sĩ Mạch nhìn trái xem phải, thất vọng nói, “Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-me-tieu-mach/2566916/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.