Rốt cuộc là chủ nhật, cơm trưa ăn tan trễ. Sau khi ăn xong thì đã là ba giờ chiều. Trời tối. Bác sĩ Mạch đứng dậy mở đèn, Út cưng lún người vào ghế dựa, ủ rũ. Mễ Hi Huy ôm lấy bé, bé con ăn no liền buồn ngủ.
“Hiện tại mà ngủ thì tối sẽ không ngủ được.” Bác sĩ Hứa nhẹ giọng.
Mễ Hi Huy để bác sĩ Mạch đi mở tấm lót điện tử ra, “Chỉ ngủ một lúc thôi. Bé con ngủ dậy thì sức lớn, không cho ngủ nó lại đùa giỡn linh tinh.”
Nhìn Mễ Hi Huy ôm Út cưng thật cẩn thận đi lên lầu, vào phòng, bác sĩ Hứa đột nhiên bật ra một câu với Hình Long Nhược, “Thật là con ruột”
Hình Long Nhược cúi gầm mặt, biểu tình xấu hổ.
Bác sĩ Mạch xốc chăn lên, Mễ Hi Huy đặt Út cưng vào giường, nhẹ nhàng cởi áo khoác. Mèo con lặng lẽ theo phía sau, nhảy vào trong rổ, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn mấy người Mễ Hi Huy. Cởi áo khoác, đắp chăn lên. Út cưng im lặng mà ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng một màu hồng nhẹ.
Mễ Hi Huy và bác sĩ Mạch nhìn một lát rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại. Mèo nhỏ chờ mọi người đi rồi liền nhảy lên giường, cuộn người lại bên chiếc gối cạnh Út cưng, cùng Út cưng đi vào giấc ngủ.
Hình Long Nhược rửa chén nơi nhà bếp, bác sĩ Hứa chắp tay sau mông nhìn Hình Long Nhược bận bịu. Bác sĩ Mạch xuống lầu nhìn thấy, ái chà một tiếng, “Còn đứng đó mà nhìn sao, đã ăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-me-tieu-mach/2566900/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.