“Không, không phải tương ngọt, là tương đậu bỏ vỏ của Sơn Đông. Món mặn ấy.”
“Ừ… Chiên giòn. Chiên thế nào”
“…Hóa ra là vậy. Dùng tỏi được không Bác sĩ Mạch không ăn hành.”
“Ừ ừ, em nhớ rồi.”
“Làm xong đưa anh một nửa. Ừ. Em biết.”
Bác sĩ Mạch nhìn Mễ Hi Huy dùng cổ kẹp ống nghe, viết nhanh lên giấy. Bác sĩ Mạch ngạc nhiên nói, “Gọi cho ai vậy”
Mễ Hi Huy viết vài câu, cúp điện thoại. Sau đó đứng lên, nói, “Tôi đang suy tính hủ tương đậu bỏ vỏ kia phải làm thế nào, thế nên hỏi anh tôi.”
Bác sĩ Mạch ngạc nhiên, “Người anh trai nông nổi thiếu suy nghĩ của cậu còn biết nấu ăn”
Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch, “Tôi chính là học nấu ăn từ anh ấy.”
Bác sĩ Mạch sờ cằm, “Thật nhìn đoán không ra.”
Mễ Hi Huy nhẹ giọng hỏi, “Út cưng đâu”
Bác sĩ Mạch đáp, “Ngủ rồi. Bé con ăn no liền buồn ngủ.”
Mễ Hi Huy ngẩng đầu nhìn đồng hồ lớn hình tròn treo tường, mười hai giờ rưỡi trưa. Dưới đồng hồ vốn dĩ có quả lắc, tích tắc qua lại vang vang, Mễ Hi Huy bực mình vì âm thanh kia bèn hủy nó đi.
“Tôi đi chiên tương đậu, sáng hôm sau làm bánh mì ăn.” Mễ Hi Huy đeo tạp dề, cầm kéo vào gian bếp. Bác sĩ Mạch tò mò theo sát phía sau, “Tương không phải ăn trực tiếp sao Còn chiên làm gì”
Mễ Hi Huy dùng kéo mở ra hũ tương đậu cà, lộ ra một chiếc hũ nhựa lớn. Bác sĩ Mạch cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-me-tieu-mach/2566891/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.