“Không, không phải tương ngọt, là tương đậu bỏ vỏ của Sơn Đông. Món mặn ấy.”
“Ừ… Chiên giòn. Chiên thế nào”
“…Hóa ra là vậy. Dùng tỏi được không Bác sĩ Mạch không ăn hành.”
“Ừ ừ, em nhớ rồi.”
“Làm xong đưa anh một nửa. Ừ. Em biết.”
Bác sĩ Mạch nhìn Mễ Hi Huy dùng cổ kẹp ống nghe, viết nhanh lên giấy. Bác sĩ Mạch ngạc nhiên nói, “Gọi cho ai vậy”
Mễ Hi Huy viết vài câu, cúp điện thoại. Sau đó đứng lên, nói, “Tôi đang suy tính hủ tương đậu bỏ vỏ kia phải làm thế nào, thế nên hỏi anh tôi.”
Bác sĩ Mạch ngạc nhiên, “Người anh trai nông nổi thiếu suy nghĩ của cậu còn biết nấu ăn”
Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch, “Tôi chính là học nấu ăn từ anh ấy.”
Bác sĩ Mạch sờ cằm, “Thật nhìn đoán không ra.”
Mễ Hi Huy nhẹ giọng hỏi, “Út cưng đâu”
Bác sĩ Mạch đáp, “Ngủ rồi. Bé con ăn no liền buồn ngủ.”
Mễ Hi Huy ngẩng đầu nhìn đồng hồ lớn hình tròn treo tường, mười hai giờ rưỡi trưa. Dưới đồng hồ vốn dĩ có quả lắc, tích tắc qua lại vang vang, Mễ Hi Huy bực mình vì âm thanh kia bèn hủy nó đi.
“Tôi đi chiên tương đậu, sáng hôm sau làm bánh mì ăn.” Mễ Hi Huy đeo tạp dề, cầm kéo vào gian bếp. Bác sĩ Mạch tò mò theo sát phía sau, “Tương không phải ăn trực tiếp sao Còn chiên làm gì”
Mễ Hi Huy dùng kéo mở ra hũ tương đậu cà, lộ ra một chiếc hũ nhựa lớn. Bác sĩ Mạch cũng vào phòng bếp. Từ sau khi Mễ Hi Huy đến đây, cửa sổ phòng bếp của nhà bác sĩ Mạch chưa bao giờ đóng. Luôn hơi hé mở, lạnh vô cùng. Hễ khu của bác sĩ Mạch nấu gì đó trong bếp, độ ấm trong phòng sẽ tăng lên rất cao, Mễ Hi Huy cố ý hạ nhiệt độ gian bếp xuống. Cửa sổ ngoài phòng bếp là cửa lưới chống trộm vô cùng rắn chắc, có những ốc vít nối với nhau. Vì tiết kiệm điện tủ lạnh, Mễ Hi Huy sẽ đặt đồ ăn còn tươi ngoài cửa sổ, có lưới phòng trộm ngăn lại nên cũng không rơi xuống. Gió thổi qua, tiếng bao nilon kêu sàn sạt ngoài cửa sổ.
“Đừng vào, phòng bếp lạnh.” Mễ Hi Huy nói.
Bác sĩ Mạch dựa vào cửa nơi giữa gian bếp và nhà ăn, nhìn Mễ Hi Huy lấy thịt từ trong tủ lạnh ra, cẩn thận tỉ mỉ cắt thành miếng, làm nóng chào, đập tỏi, bỏ vô khử dầu. Lách tách lách tách vang. Xào thịt, sau đó bỏ tương đậu vào. Một lúc sau liền bay ra mùi thơm tuyệt vời. Bác sĩ Mạch vốn không thích ăn tương, lần này lại nhào đến, “Chờ cậu làm xong tôi muốn ăn thử trước.”
Mễ Hi Huy đảo liên tục, tương đậu rất dễ dính vào nồi, “Để tối đi, bánh mì lạnh hết rồi.”
Làm tương xong, Mễ Hi Huy chia làm ba phần. Toàn bộ đại sảnh đều là hương thơm của tương đậu, vô cùng thơm, khiến người khác có cảm giác muốn ăn.
“Trước kia hay chế giễu, nói ẩm thực Sơn Đông chỉ là hành tây[1]. Món gì cũng chấm tương ăn, ngay cả hành cũng chấm không phải không có đạo lý. Thì ra tương ăn ngon như vậy.” Bác sĩ Mạch dùng đầu ngón tay quệt một ít, đưa lên miệng mút. Vị mặn, có tinh khiết và tươi ngon của đậu. Trong nháy mắt kích thích từ đầu lưỡi truyền lên đầu.
“Tôi đói nữa rồi.” Bác sĩ Mạch cười bảo.
Kêu Út cưng thức dậy đến trường. Nhóc con kia chẳng vui mừng lắm, bất mãn. Sau giờ trưa vào mùa đông có hơi ấm thoảng qua, như thể ngay cả ông mặt trời cũng lười biếng. Những vật dụng trong nhà nơi đại sảnh ngâm mình tắm trong ánh mặt trời. Bác sĩ Mạch dẫn Út cưng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cái náo nhiệt của giữa trưa đã qua, trong nhà không còn người, trở nên yên tĩnh. Đồng hồ trên tường một giây một giây tích tích tắc tắc, bĩnh tĩnh, an nhiên.
“Anh tôi bảo xế chiều hôm nay đến thăm ba, anh hãy mang món tương này cho anh ấy.” Mễ Hi Huy nói. Út cưng nghiêng lên người bác sĩ Mạch, hít hít mũi.
“Nhóc con bị cảm rồi.” Bác sĩ Mạch sờ gương mặt bầu bĩnh nhỏ tròn của Út cưng, “Trong nhà còn thuốc cảm mạo không”
Mễ Hi Huy xoay tay lái về phía ngược lại, “Không có, tan ca anh mang một ít trở về đi.”
Út cưng cầm lấy áo khoác bác sĩ Mạch mà cọ cọ, biểu tình vẫn không vui mừng lắm, “Chẳng có sức gì hết… Nặng nề quá~”
Bác sĩ Mạch nói, “Thật sự là cảm lạnh.”
Mễ Hi Huy lái xe hỏi, “Buổi chiều học môn gì”
Út cưng bĩu môi, “Con không xin phép nghỉ đâu.”
Bác sĩ Mạch cười nói, “Chăm chỉ quá nhỉ.”
Út cưng nằm trên đùi bác sĩ Mạch, bàn tay nhỏ chơi với nút áo kim loại trên áo bác sĩ Mạch.
Mễ Hi Huy đột nhiên hỏi, “Út cưng, di động chú số mấy”
Út cưng đọc một lần.
Mễ Hi Huy gật đầu, “Còn của Mạch Mạch”
Út cưng suy nghĩ, cũng đọc một lèo số của bác sĩ.
“Còn của ba”
Út cưng bĩu môi suy nghĩ nửa ngày, “Con không nhớ ~”
Mễ Hi Huy thở dài. Bác sĩ Mạch lấy di động của mình ra, lại tìm được trong cặp da của Mễ Hi Huy cây bút máy, lấy giấy ra hí hoáy viết vào số di động của ba người, “Út cưng, nhất định nhớ kỹ ba số di động này, có việc gì thì gọi điện thoại.” sau đó đem tờ giấy nhét vào trước túi Út cưng. Út cưng vỗ vỗ túi, “Con biết rồi ~” Bác sĩ Mạch ngẫm nghĩ, lại nói, “Khó chịu thì tìm cô giáo, để cô giúp gọi điện thoại.”
Út cưng gật đầu.
Tới trường rồi, Út cưng nhảy xuống xe, bác sĩ Mạch vỗ mông bé, “Mau vào đi.”
Mễ Hi Huy lại không sốt ruột, dừng xe đợi. Nhìn dáng Út cưng liêu xiêu lẹo vẹo đi vào cổng trường, khóe môi mỉm cười. Bác sĩ Mạch cười nói, “Tính mạng bản thân và gia đình cậu đều ở cả trên người bé con mà.”
Mễ Hi Huy đáp, “Có thể nói như vậy.”
Cạnh bên có một cô nhóc con đi tới, ăn mặc đồ mùa đông thành tròn vo, cơ thể ú na ú nần. Cô nhóc gọi Út cưng, Út cưng vẫy vẫy tay, sau đó hai bé con cùng nhau bước đi.
“Ranh con.” Mễ Hi Huy nhẹ giọng.
Buổi chiều Hình Long Nhược đi thăm ba mẹ. Có bác sĩ Mạch trong bệnh viện giúp đỡ, ông Hình bà Hình tiện hơn rất nhiều. Bệnh tình ông Hình đã ổn định, bà Hình ở cạnh giường ông, đôi lúc sẽ điều chỉnh máy hô hấp. Lần này tính mạng ông Hình như chỉ mành treo chuông, mở một đường ngay yết hầu để trực tiếp ống thở vào. Thuận tiện hơn so với máy hô hấp bình thường, kiểm soát được tình hình phức tạp, nhưng thanh âm lại trầm nặng buồn bã hơn.
“Có bác sĩ vừa mới đến điều chỉnh lượng oxi.” Bà Hình đi rửa quýt trở lại, “Ăn quýt đi, ngọt lắm.”
Hình Long Nhược cầm quýt, trên mặt là bọt nước lạnh lẽo. Mùa đông nước lạnh, bàn tay thô ráp của bà Hình lạnh đến đỏ lên. Hình Long Nhược thở dài bảo, “Mẹ, còn gì cần rửa nữa không Vừa lúc con cũng cần đi.”
Bà Hình trả lời, “Con cứ lo nghỉ ngơi, trúng đạn rồi ra gió được không”
Hình Long Nhược biết mẹ anh còn tức giận việc này. Cũng là do đau lòng vì anh bị thương quá nặng, thế là anh cười nói, “Đã tốt lâu rồi.”
Bà Hình bảo, “Ra giường bệnh viện được đổi định kỳ. Phần lớn quần áo em con đưa cho cửa hàng giặt ủi rồi, không còn việc gì đâu.”
Hình Long Nhược lột vỏ quýt, “Chú hai đưa tới”
Bà Hình cười, “Không phải, quýt của người trong bệnh viện đưa. Bác sĩ Hứa trong phòng cấp cứu con còn nhớ không Tặng cho chúng ta.”
Hình Long Nhược nhai quýt, cười tủm tỉm, “Dạ vâng, quýt ngọt lắm.”
Ông Hình không phải rất vừa lòng đối với đứa con lớn nhất. Không thích con trai ăn nói vụng về, mặc dù cậu con trai thứ còn ít nói ít lời hơn. Mang máy hô hấp nên không nói được, nhưng ý thức thì thanh tỉnh. Liếc nhìn Hình Long Nhược một cái liền nhắm nghỉ ngơi. Hình Long Nhược ngồi bên giường ba mình, lại nhìn bình nước tiểu của ông. Chiếc bình như mới vừa đổi qua. Anh liền ngồi lại nơi cuối giường. Chiếc ghế xếp màu trắng nơi bệnh viện mới vừa rời đi ngồi lại thì đã lạnh. Trong hành lang có tiếng bước chân y tá qua lại. Vị sát trùng ở lâu trong không khí cứ như biến mất, chẳng thể nào ngửi được.
Bác sĩ Mạch gõ nhẹ cửa, nhẹ nhàng đi tới. Ông Hình đang ngủ, Hình Long Nhược để ngón trỏ bên môi suỵt một cái. Bác sĩ Mạch gật đầu, đặt tương đậu trong tay xuống, hạ giọng bảo, “Mễ Hi Huy đã chiên rồi, kêu tôi mang tới giúp.”
Hình Long Nhược cũng thấp giọng cười, “Món này ăn với cơm ngon lắm.”
Bác sĩ Mạch lại lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ, nói với bà Hình, “Bác gái, đây là tương đậu Mễ Hi Huy làm riêng cho bác. Bác ăn món cậu ấy làm lần đầu thử xem. Ăn hết rồi để cậu ấy làm nữa cháu mang đến cho.”
Bà Hình đặt chiếc bình thủy tinh trên cửa sổ, bên cạnh còn có gà mên đã rửa sạch. Thức ăn trong bệnh viện không tốt – hoặc thì cũng chẳng ăn đến trầm trồ khen ngợi. Người sinh bệnh luôn hy vọng ăn cơm canh nhà mình, việc ấy chứng tỏ rằng không lâu nữa đâu sẽ được về nhà rồi đấy. Còn vẫn ăn thức ăn của bệnh viện sẽ khó tránh khỏi làm con người ta tuyệt vọng.
Bác sĩ Mạch lấy gà mên, buổi tối mang về nhà, ngày mai đưa cơm Mễ Hi Huy còn phải dùng. Bà Hình cảm thấy thật không tốt lắm, phiền đến bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch thì lại không cảm thấy gì, chỉ cười. Hình Long Nhược ngồi trên ghế xếp mà khó chịu, chân anh quá dài, ghế lại thấp, ngồi mà cứ phải lùi về sau. Anh khẽ cười bảo, “Út cưng có bướng bỉnh không Không gây phiền gì cho bác sĩ đó chứ”
Bác sĩ Mạch đáp, “Đừng nói vậy, bé con rất đáng yêu.”
Hình Long Nhược gật đầu, không hề nói thêm gì nữa.
Từ nơi ông Hình đi ra, bác sĩ Mạch quay về văn phòng. Hình Long Nhược hai tay đút túi, chậm rãi đi dạo trong bệnh viện. Khắp nơi đều là màu trắng khiến con người có phần khủng hoảng và muộn phiền.
Chậm chầm bước, xuống lầu, đi ra gần khu bên cạnh. Khu nơi ấy xa hoa đẹp đẽ, giữa bên nằm viện và bên khám bệnh có một khoảnh đất trống. Bãi cỏ vườn hoa, còn có cả hòn non bộ. Phong cảnh phía sau khu năm viện cũng rất đẹp. Đáng tiếc vừa đến mùa đông, ngoại trừ cây sồi và cây tùng vẫn còn xanh tươi, tất cả đều là cành khô. Đúng là mùa hè náo nhiệt bao nhiêu thì mùa đông tịch liêu bấy nhiêu. Hình Long Nhược băng qua khoảng sân trống, đi vào khu khám bệnh. Kỳ thật có cửa để ra ngoài, nhưng anh chỉ là muốn vào nhìn thử xem. Lầu một của khu khám bệnh, phòng cấp cứu.
Bác sĩ Hứa vẻ mặt lặng buồn bóc vỏ quýt. Không có việc gì để làm, chỉ có thể ăn quýt mà thôi. Trong phòng trực ban chỉ có mình mình, hôm nay bác sĩ Hứa không có ca trực, không muốn về nhà, lại chẳng còn nơi nào khác để đi. Thế là đành phải quay về phòng trực ban, dù gì náo nhiệt trong phòng trực ban cũng là náo nhiệt. Hình Long Nhược nhìn biểu tình kia của bác sĩ Hứa, phá ra cười.
“Để tôi mời cơm. Dù sao cả hai cũng không có việc gì làm. Lần này để tôi nấu”
Hình Long Nhược vừa đến nhà liền đi tới phòng bếp, rửa đồ ăn thái thịt, động tác vô cùng thành thạo. Bác sĩ Hứa rất giật mình mà nhìn, “Cứ tưởng không biết nấu cơm.”
Hình Long Nhược thấp giọng cười nói, “Tài nấu cơm của chú hai nhà tôi đều là theo tôi học.”
Bác sĩ Hứa gật đầu.
Làm một bàn đồ ăn, còn có bia. Hình Long Nhược thật biết nấu cơm, từ sắc tới hương đều hấp dẫn người. Bác sĩ Hứa cũng không phải người miệng mồm, nhưng vẫn phải thừa nhận tài nấu ăn của Hình Long Nhược rất tốt.
Ăn đến cuối cùng, hai người ôm lon bia ngồi trên ban công. Ban công bịt kín, ngồi xuống chỉ nhìn thấy mỗi bức tường.
“Chỉ cần không khí này là được.” Hình Long Nhược cười bảo.
Tửu lượng bác sĩ Hứa không tốt lắm. Ánh mắt có hơi mê man. Ngồi xếp bằng, tay cầm bia nhẹ huơ qua huơ lại, “Hiện ở Mỹ là giờ nào”
Hình Long Nhược cũng ngồi dưới đất, cười bảo, “Không biết. Bác sĩ hỏi việc này làm chi.”
Bác sĩ Hứa nói, “Chắc là ban ngày. Ừ.” Rồi ngửa ra, dựa vào tường, “Vì sao lại ly hôn”
Hình Long Nhược cười khổ, “Tôi đã nói rồi. Là lỗi của tôi. Bác sĩ thì sao”
Bác sĩ Hứa nheo mắt, nhìn không trung tối tăm, “Vợ trước của tôi… đi Mỹ.”
Hình Long Nhược ừm một tiếng.
“Lúc đầu còn có tình yêu. Đến khi hai mươi mấy tuổi thì kết hôn, sau đó ngày càng giống như những người bạn. Cô ấy là bác sĩ ngoại khoa, kỹ thuật tinh xảo. Nhưng không hài lòng chỉ ở trong nước, cảm thấy ở đây thì không gian phát triển nhỏ hẹp quá. Hai chúng tôi ai cũng rất ít khi về nhà, nơi đó thấy thế nào cũng hệt như một ký túc xá. Kết hôn đã nhiều năm, nhưng chúng tôi ngày càng xa lạ. Năm trước rốt cuộc cô ấy cũng làm thủ tục xong, buổi sáng ly hôn, buổi chiều liền bay đi Mỹ.”
Hình Long Nhược ở cạnh bên trầm mặc.
“Hai chúng tôi chắc đều có sai. Nhưng sau đó thì, tình cảm gì cũng chẳng còn nữa. Từ cục dân chính đi ra cô ấy khóc, tôi lại chẳng biết nói gì… Nói thật, tôi bỗng cảm thấy toàn thân thoải mái. Cô ấy nói ly hôn cũng là việc tất nhiên. Tất cả mọi người đều là kẻ trưởng thành, biết mình muốn gì, không muốn gì. Cách cả đại dương làm ngưu lang chức nữ cũng chẳng hợp với tình hình khách quan. Tình cảm không được bồi dưỡng trong sớm tối chiều hôm căn bản chẳng thể dài lâu, những chuyện cổ tích chỉ có gạt trẻ con mà thôi. Đừng làm lỡ thời gian của đối phương mới là việc đúng. Tôi cảm thấy như vậy. Cô ấy có lẽ cũng còn tình cảm với tôi, hãy còn có thể kéo dài một hai năm nữa. Tôi thì hết rồi, chỉ cảm thấy rằng mọi việc sẽ tốt đẹp với cô ấy.” Bác sĩ Hứa duỗi chân, “Xem đó, tình cảm mà cũng tin không được. Nếu vậy thì, phải chăng căn bản tôi và cô ấy là tự rước lấy phiền phức vào thân Nếu ly hôn thì còn cần kết hôn làm gì Cô ấy đi rồi tôi mới kịp nhận ra, còn cô ấy đã quyết định phải xuất ngoại, cho nên kiên quyết không muốn có con, mặc kệ cha mẹ hai bên ép buộc thế cũng không muốn” Bác sĩ Hứa buông lon bia, có hơi khoa tay múa chân, “Kỳ thật tôi có con đấy chứ. Nhưng không biết là con trai hay con gái. Chỉ mới là phôi thai thôi. Cô ấy không cho tôi biết, tự đi phẫu thuật, lúc bác sĩ phụ khoa nói với tôi, tôi cũng choáng váng mà.
Tửu lượng Hình Long Nhược rất tốt, tối nay lại dễ say hơn bình thường. Anh cẩn thận nhìn tư thế của bác sĩ Hứa – đó là động tác đang ôm lấy một đứa trẻ vào lòng.
Hình Long Nhược một hơi uống cạn lon bia, “Còn tôi, cũng tương tự bác sĩ thôi. Sau khi ly hôn thì cảm thấy thật có lỗi với con trai… Ranh con đáng yêu kia căn bản lại chẳng cần sự áy náy của tôi. Bác sĩ biết rồi đó, con tôi là do em trai nuôi lớn. Hiện tại ngẫm lại tôi cũng chẳng biết là mình bận bịu vì điều gì. Suốt ngày bận rộn, một lòng muốn làm cảnh sát tốt… Chờ đến lúc kịp nhận ra thì nhóc con kia đã chẳng gần gũi với ba nó nữa. Cảm thấy có lỗi với em trai, muốn đón con về nhà. Chú ấy cho rằng tôi nhìn đoán không ra sao, chú ấy đã coi Út cưng như con ruột mình… Tôi chính là kẻ ác ôn đi tranh con của người khác…” Hình Long Nhược bật cười vài tiếng, đầu bác sĩ Hứa càng ngày càng nặng, chậm rãi tựa lên vai Hình Long Nhược. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Hình Long Nhược mông lung nhẹ giọng nói, “Báo ứng…”
Nhiệt độ nơi ban công rất thấp. Hai người ngồi dưới đất, dựa vào nhau, say ngủ.
[1] Ẩm thực Trung Quốc được phân thành 8 trường phái lớn, gồm: Sơn Đông, Quảng Đông, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô và An Huy. Đứng đầu trong các trường phái ẩm thực của thức ăn Trung Hoa là những món ăn Sơn Đông. Đặc trưng của các món ăn Sơn Đông là hương vị nồng đậm, nhiều hành tỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]