Bọn Khải Khải sáng sớm ngày thứ hai tỉnh dậy, đã thấy Hắc Kim tinh thần phơi phới đi từ trong phòng ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, nghĩ y thuật Mạc Ninh thực sự cao minh, dáng vẻ Hắc Kim so với lúc không bị thương không khác biệt lắm.
Thế nhưng Mạc Ninh thế nào không đi ra chứ?
Troy mỉm cười, đến cạnh nói thầm vào tai Khải Khải: "Thao Thiết là loại động vật thực sắc chí thượng, một ngày đã biết mùi vị tình ái, nhu cầu có thể lớn lắm, Mạc Ninh sau này là có phúc khí rồi, vừa có thể giúp chưa thương, lại có thể dưỡng nhan a".
Khải Khải khẽ thở dài trợn mắt với Troy , "Lời tốt từ miệng anh nói thế nào hạ lưu như vậy?"
Troy rất hưởng thụ gật đầu, nói với Khải Khải: "Cám ơn đã khen ngợi".
Khải Khải bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ đi.
Sử Diễm Phỉ hiểu kì tới xem, vào trong phòng nhìn xung quanh một chút, lè lưỡi đi ra. Sam cùng Hắc Kim vì trước đã đánh qua một trận nên bây giờ còn có chút địch ý. Lyme đi tới, nói mấy câu với Hắc Kim, ý tứ là, bọn Khải Khải đã cứu mạng anh ta, bọn họ còn giúp đỡ Dimana Tia Parsons , bởi vậy không phải kẻ thù.
Hắc Kim nhìn mọi người một chút, suy nghĩ một chút lại nói với Lyme, Lyme cười hỏi mọi người. "Anh ta hỏi, Mạc Ninh có phải bạn của các người không?"
Tất cả mọi người gật đầu.
Hắc Kim vậy mà lại tươi cười rạng rỡ, nói, "Vậy các người cũng là bạn của tôi, bởi vì Mạc Ninh là người của tôi".
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Diệp ngó nhìn giường nằm xa xa trong phòng, Mạc Ninh thoi thóp, cùng Sử Diễm Phỉ và Đông Đông nói, "Oa.....Mạc Ninh thật vĩ đại nha, vì chúng ta hi sinh nhiều như vậy".
"Phải nha". Đông Đông và Sử Diễm Phỉ cùng nhau gật đầu.
“Té lẹ." Sam bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người bỏ chạy.
Ăn xong cơm trưa, Lyme cùng cà đám bản bước kế tiếp kế hoạch, lúc này, đột nhiên có một thủ vệ chạy vào nói, "Nguy rồi! Lúc chúng tôi tuần tra, thần thủ hộ đánh lén!"
Lyme sửng sốt, đứng lên chưa kịp nói, đột nhiên thấy Troy đột nhiên quơ lấy hòn đá bên cạnh, ném tới thủ vệ kia, mà thủ vệ kia, lúc này đang tới gần Đông Đông ngồi ngủ gật một bên.
Bị hòn đá bắn trúng, thủ vệ kia chợt rống lớn một tiếng, phát ra tiếng động vật kinh khủng.
"Là Thao Thiết!" Khải Khải đứng lên, Sam ở gần nhất xô thần thủ một một cái, đêm lão đánh văng ra khỏi gian phòng, miễn cho lão làm bị thương người. Khải Khải để Sử Diễm Phỉ, Diệp ở lại trong phòng, còn anh và Mạc Ninh cầm vũ khí bảo vệ. Troy mang theo Safi và Hắc Kim liền xông ra ngoài, cùng Sam bao vây Thao Thiết.
Sau đó, bên ngoài lại truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa, mặt đất không ngừng rung chuyển, giống như có mấy con dã thú đánh nhau, cắn xé nhau.
Khải Khải từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vùng máu tanh......
Trận chém giết diễn ra đại khái chừng nửa giờ hơn, bên ngoài rốt cục khôi phục yên tĩnh.
Khải Khải đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy trên đất đều là máu, lão thần thủ hộ Thao Thiết lặng yên nằm giữa mọi người, thân thể lão gần như héo rũ, da thịt trên người so với vỏ cây cũng không khác mấy.
"Lão sắp chết". Troy quay đầu nhìn Khải Khải, hỏi, "Có gì cần, em hỏi hắn luôn đi".
Khải Khải có chút khó hiểu hỏi, "Lão nghe được tiếng người nói?"
"A....." Troy gật đầu, "Đương nhiên có thể, kỳ thực những gì người nguyên thủy nói cũng không phải ngôn ngữ bộ lạc, bọn họ dùng để trao đối chính là ngôn ngữ của Thao Thiết".
Khải Khải sửng sốt, "Nói vậy, bốn bộ tộc lớn bọn họ.....là bị Thao Thiết đưa tới đây?"
Troy nhướn nhướn lông mày, "Không bằng em hỏi hắn đi".
Khải Khải suy nghĩ một chút, hỏi Thao Thiết: "Đồ đằng, có bí mật gì?"
Thao Thiết chậm rãi mở mắt, nhìn Đông Đông phía sau Khải Khải hiếu kì trợn tròn mắt nhìn, khẽ thở dài, nói, "Ta có thể nói cho các ngươi biết, bất quá, các ngươi phải đưa thi thể ta tới thành hoàng kim".
Mọi người nhìn nhau, Sử Diễm Phỉ nói, "Lão lớn như vậy, đem đi thế nào a?"
"Cái này không cần lo lắng". Sam nói, "Thao Thiết sau khi hóa nguyên hình thành Thao Thiết ngọc thạch, đại khái cũng như một cái ngọc tỷ lớn vậy".
"A". Sử Diễm Phỉ gật đầu.
"Chúng tôi không nhất định sẽ tới thành hoàng kim". Khải Khải nhìn lão.
"Các ngươi nhất định sẽ đi". Thao Thiết thản nhiên nói.
"Tôi đây đáp ứng ông, chỉ cần chúng tôi đi, nhất định đưa thi thể ông tới đó".
Thao Thiết nhẹ nhàng gật đầu, nói, "Ta sống mấy nghìn năm, sứ mệnh chỉ có một, thủ hộ bí mật thành hoàng kim".
"Thành hoàng kim?" Khải Khải không hiểu được, "Là nơi nào". Song song, anh nhớ tới tấm mặt nạ nhặt được từ người chết là mặt nạ hoàng kim.
"Năm đó Hạng Vũthu thập tài phú giấu trong một bảo tàng, khắc địa đồ trên mười hai cái kim la". Thao Thiết tiếp tục nói, "Kỳ thực.....Cái bảo tàng kia, chính là tòa thành dùng vàng dựng lên".
"Thành phố bằng vàng?" Sử Diễm Phỉ mắt nháy nháy mấy cái, "Thật hoa lệ a".
Sam trợn trừng một cái, "Hoa lệ cái rắm, vàng có ích lợi gì? Đói bụng không thể ăn khát không thể uống, muốn làm cũng không thể dùng nó hạ hỏa!"
Sử Diễm Phỉ nước mắt lưng tròng trừng nó: "Thô bỉ!"
Sam phát hỏa, giơ tay tóm anh, Sử Diễm Phỉ lại trốn sau Khải Khải le lưỡi cười. Sam thấy Khải Khải đang chuyên tâm nói chuyện với Thao Thiết, cũng không dám phá rối anh, chỉ tàn bạo nhìn Sử Diễm Phỉ, cắn răng, "Anh chờ, buổi tối ta xử lý!"
Khải Khải nhìn Thao Thiết, "Ông là nói, thu thập đủ mấy tấm bia đá, là có thể đến thành hoàng kim, đúng không?"
"Đúng". Thao Thiết gật đầu, "Bất quá....Kỳ thực thành hoàng kim cũng không phải quý giá nhất?" Bạn đang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]