Khải Khải lập tức phóng xe tới nhà lão gia tử, lão gia tử cũng đã đi trước, đến nơi quản gia đưa cho anh một tờ giấy, nói theo địa chỉ trên đó, đi tìm một vị là Hạng tiên sinh.
Bất đắc dĩ, Khải Khải lại phóng xe đi.
Vắng vẻ a vắng vẻ, xe dường như đã chạy tới nơi núi hoang không người, Khải Khải buồn chán, những kẻ có tiền thế nào lại thích ở những nơi như vầy?
Xe lên núi, cây cối che tầm mắt, sau đập vào mắt, là một tòa nhà sừng sững nguy nga ở giữa núi rừng......
Khải Khải há miệng ngây người chừng năm giây, coi như anh may mắn, tinh thần phục hồi kịp lúc, không để xe lao xuống khe suối....
Xe chạy đến trước tòa cổ bảo, cánh cửa nguy nga tự động mở ra, hai hàng hầu nam hầu nữ nghênh đón anh. Một người tóc bạc, tự xưng quản gia đưa anh đi, vào sâu trong tòa cổ bảo.
Những đồ trang trí bên trong so với toa cổ bảo cũng không khác biệt lắm, đầu thú a, võ sĩ mặc khôi giáp, may mắn không có mạng nhện, bằng không anh thật sự cho rằng mình đang đi vào tòa nhà hoang.
Đến phòng khách có phần hơi to ngồi trên ngế, quản gia nói “chờ” , liền đi ra ngoài. Khải Khải một mình ngồi trên sô pha chạm khắc tinh xảo, bắt đầu đánh giá phòng khách.
Khải Khải là hành gia, liếc mặt một cái liền nhìn ra chủ nhân nơi này đối với văn hóa cổ xưa là tương đối si mê, trong phòng khách các món đồ trang trí nhỏ to, bài trí, thậm chí sắp xếp hoa cỏ, đều để lộ văn hóa cổ xưa đậm nét, chỉ tiếc quá xa hoa phá hỏng mỹ cảm. Vốn, đồ cổ phải để tự nhiên, mới gọi là đồ cổ, nếu đem vàng ngọc khảm đồ vật, chỉ có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.
Không chờ quá lâu, cửa phòng khách mở ra, một người quần áo chải chuốt, phong độ đi đến. Hắn mỉm cười đi nhanh đến trước mặt Khải Khải, đưa tay nói: “ Khải Khải tiên sinh? Đã nghe từ lâu.”
Khải Khải vội đứng lên bắt tay hắn, nói: “Chào ngài.”
Hai người bắt tay, ngồi đối diện nhau.
“Tôi là Hạng Vũ.” Người kia câu đầu tiên nói ra làm hắn hồng trà đến miệng liền phun ra – tên rất hay a!! (mình cũng giật mình.)
Hạng Vũ cũng không để ý đến, mỉm cười nói, “Tôi đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn tìm người giúp tìm một món đồ, Hồng thúc nói, anh là người tốt nhất.” Trên thương trường mọi người đều gọi lão gia tử là Hồng lão gia tử, chỉ có bằng hữu, mới có thể gọi hắn là Hồng thúc, Khải Khải nghe cách Hạng Vũ gọi lão gia tử, biết hai người quan hệ không bình thường.
“Hạng tiên sinh muốn tìm món đồ gì?”
“Khải tiên sinh có từng nghe qua truyền thuyết Sở bá vương Hạng Vũ từng cho làm ra thập nhị kim la?” Hạng Vũ hỏi cũng là trả lời.
Khải Khải thoáng sửng sốt, lập tức gật đầu nó:; “Tương truyền năm đó Sở Bá vương tạo ra thập nhị kim la ở Chiết Giang tỉnh Thiệu Hưng Thủy Loan Sơn thôn, hơn nữa còn lại một tấm bia đá khắc chữ nổi, nếu có thể giải được tấm bia đá này, có thể tìm được thập nhi kim la vô giá. Chỉ tiếc hai ngàn năm qua không ai giải được, bởi vậy thập nhị kim la đến nay vẫn không rõ tung tích. Chẳng lẽ, Hạng tiên sinh muốn tìm là thập nhị kim la?”.
“Ha ha....Khải tiên sinh không hổ là hành gia.” Hạng Vũ khen ngợi gật đầu nói, “Tây Sở bá vương Hạng Vũ là tổ tiên Hạng gia.”
Hạng Vũ đưa ra một chiếc hộp đồng chế tạo tinh xảo nói: “Đây là bảo bối Hạng gia mấy đời truyền lại.” Nói xong mở nắp hộp.
Khải Khải vừa nhìn, chỉ thấy trong hòm có những thẻ tre khắc kí tự kỳ quái.
“Trên thẻ tre có khắc chữ nổi, là văn tự mã hóa cổ đại, mấy đời Hạng gia khẩu truyền tâm thụ, nói cách khác, trên thế giới này, chỉ có người hạng gia, mới nhìn hiểu *.”Hạng Vũ thu hồi thẻ tre nói, “Căn cứ những gì trên thẻ tre ghi lại, đồ án trên thập nhị kim la, kỳ thật là một bức bản đồ.”
“Đúng vậy! Sở bá vương từng có một lượng tài sản lớn, nhưng sau khi ông mất, số tài sản này mất tích, nghe nói có bản đồ dẫn tới nơi cất giấu, là ở trên thập nhị kim la.” Hạng Vũ dừng một chút, “Trong số đó có vô số thượng cổ thần khí. Ta muốn tìm, chính là bảo tàng tiên Tần.”
Khải Khải sau khi nghe xong, gật gật nói: “Nói cách khác tìm được mười hai mặt kim la, sẽ tìm được tiên Tần bảo tàng?”
Thấy Hạng Vũ gật đầu, Khải Khải lại hỏi: “Nói như vậy, Hạng tiên sinh đã có manh mối thập nhị kim la?”.
Hạng Vũ cười nói: “Khải tiên sinh thật sự là người thông minh, không nói gạt, năm đó Sở Bá vương xác thực để lại bia đá đánh dấu nơi chôn dấu kim la, nhưng hiện tại tấm bia ở Thiệu Hưng, là giả!”
“Giả?” Khải Khải giật mình.
“Năm đó Sở Bá vương cố ý để lại tấm bia giả, khối thật sự sau ngàn năm đã mất tích. Bất quá Hạng thị mấy năm nay vất vả tìm kiếm, đã làm sáng tỏ được. Nếu khải tiên sinh chấp nhận công việc này, địa điểm cụ thể sẽ nói cho ngài. Hơn nữa, thù lao công việc, là 10% toàn bộ tài vật tìm được. Đương nhiên, chi tiêu hành trình này, đều là tôi trả.”
Khải Khải lo lắng một chút, chuyện này tuy có chút thần bí, nhưng xem chừng rất có tính khiêu chiến, còn rất có mỹ cảm! Vì thế, hắn gật đầu nói: “Ok! Tôi đáp ứng.”
“Thật tốt!” Hạng Vũ hứng khởi đừng lên bắt tay Khải Khải nói, “Khối đá thực, ban đầu bị phiên vương Vân Nam đem đi, sau chiến loạn liên miên, tấm bia đá cuối cùng rơi xuống rừng rậm Đông nam á.”
“Cái gì?” Khải Khải giật mình, “Rừng rậm đông nam á? Phạm vi có phần quá lớn.”
“Không....Tôi còn chưa nói hết.” Hạng Vũ cười ha hả đem ra một phần bản đồ, đưa Khải Khải xem, “Đây là tôi vài năm nay tìm được, rừng rậm nguyên thủy đông nam á, bản đồ phân bố bộ lạc nguyên thủy.”
“Bộ lạc nguyên thủy.” Khải Khải nhíu mày, “Bộ lạc nguyên thủy đông nam á là những bộ lạc xa xưa nhất trên thế giới...... Những bộ lạc đó tương đối thần bí.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]