Nhóm Viên Hỷ Lạckhông phải dân lơ ngơ mới vào nghề, mà nói ra thì họ còn xuống động sớmhơn cả nhóm chúng tôi, năng lực của họ hơn hẳn chúng tôi. Nhóm này không chỉ là con em nòng cốt cách mạng mà còn có quan hệ với Viện Địa chấtthân thiết hơn chúng tôi nhiều. Có thể họ là mấy lớp học sinh do Viên Hỷ Lạc dắt tới, kinh nghiệm nghề chắc chắn phong phú hơn chúng tôi nên hẳn chẳng coi chúng tôi ra gì.
Đôi lúc tôi thấy hơi buồn vì cảm nhận người con gái trước mắt là “ma nữ Liên Xô” chứ không phải Hỷ Lạc của tôi.
Lúc chuẩn bị, mấy thành viên bị thương ngồi thảo luận với Viên Hỷ Lạc, tôikhông thể nói chen vào câu nào. Họ liên tục phân tích, suy đoán xem saunày nên hành động thế nào, nếu đi tiếp xuống dưới sẽ gặp phải huyệt động với kết cấu gì…
Tôi thoáng nghe đã biết tất cả những gì họ đangthảo luận đều vô giá trị, họ có thể phán đoán được loại hình địa chất,nhưng những điều này không hề giúp họ thoát nạn.
Mấy lần tôi định cất lời và nêu ý kiến của mình nhưng họ hoàn toàn bỏ ngoài tai, ngay cả Viên Hỷ Lạc cũng cau mày tỏ vẻ khó chịu, như thể tôi là kẻ bộp chộplắm.
Tôi tức điên người, Vương Tứ Xuyên khuyên tôi nên tùy cơ ứng biến, cứ từ từ, muốn họ nghe lời chúng tôi ngay lập tức đâu phải chuyện dễ dàng, không để họ nếm chút trái đắng thì họ sẽ không hiểu ở đây aimới là ông nội.
Sau khi chúng tôi chuẩn bị đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835912/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.