Nói thật, lúc ấy tôicũng chưa hiểu lắm, có điều cũng biết được đại khái ý của anh ta. Saolại đi nhầm đường được? Lẽ nào trong động này vẫn còn lối rẽ khác ư?Song tôi biết giờ không còn thời gian để kinh ngạc. Hai vấn đề này xuấthiện cùng lúc có nghĩa là chúng tôi đang gặp phiền phức lớn.
“Vậy anh có cách gì không? Anh là phi hành gia công huân, nếu không có cách, anh đã không nói cho tôi biết việc này.”
“Không! Thông báo với chiến hữu rằng chúng ta sắp hi sinh cũng là một trongnhững nghĩa vụ của phi công.” - Anh ta trả lời bằng giọng rất điềm tĩnh - “Nhưng đúng là có cách, chỉ có điều xác suất thành công cực kì thấp.”
“Thì anh cứ nói ra đi!” - Tôi đập vào người anh ta.
Ivan nói: “Khoảng cách trái phải không đủ, song khoảng cách trên dưới thì lại đủ. Chúng ta có thể nhào lộn xem thế nào.”
“Máy bay ném bom có thể nhào lộn được ư?”
“Anh quên lý do gì khiến tôi bị đuổi ra khỏi ngành rồi sao? Làm vậy đúng làrất khó nhưng chiếc máy bay này nhỏ hơn chiếc máy bay tôi từng nhào lộnrất nhiều nên tôi nghĩ xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút.”
“Anh định nhào lộn thế nào? Cần chúng tôi phải làm gì? Tụng kinh ư?” - Tôi mỉa mai.
Rõ ràng Ivan không hiểu hàm ý trong câu đùa của tôi, anh ta tiếp tục dùngtay mô tả: “Tôi sẽ cho máy bay lộn đảo chiều, nghĩa là sau khi máy baylật ngửa bụng lên trời thì nó sẽ rơi vào trạng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835887/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.