Thời gian cất cánhcàng lúc càng gần, ngày thứ hai sau khi hội nghị kết thúc, Vương TứXuyên tìm vệ binh xin mảnh giấy để viết mấy lời dặn dò, cậu ta chỉ sợ lỡ mình hi sinh, thì chẳng để lại nhắn nhủ gì. Tôi bị nhiễm theo cậu ta,cũng viết một bức thư gửi về cho gia đình, tôi nhét bức thư vào trongphong bì, rồi nhờ tổ chức mang lên mặt đất.
Mấy cô nữ binh trongbộ phận tổ chức đều nhìn chúng tôi với ánh mắt khác lạ, tôi không dámnói ánh mắt ấy thể hiện sự ngưỡng mộ, nhưng chí ít là sự nhiệt thành.Nghĩ đến con đường bất định phía trước, lòng tôi chợt dâng trào một cảmxúc khó nói thành lời
Không thể ép mình đừng suy nghĩ linh tinh,thế mà chớp mắt cái một tuần đã trôi qua, ban ngày chúng tôi tham giahuấn luyện, buổi tối thì họp nhóm, ngày nào cũng có người đọc đi đọc lại cho chúng tôi nghe một câu khẩu hiệu “giai cấp vô sản can trường”, cóđiều lạ là, đến tận giờ phút ấy chúng tôi cũng không cảm thấy sợ hãi gìlắm. Chẳng bao lâu sau, thời khắc định mệnh đó cuối cùng cũng đến.
Đêm trước ngày xuất phát, chẳng ngờ tôi có thể ngủ ngon thế, mới sáng sớmtôi đã đến địa điểm tập kết, tới nơi thì phát hiện khá nhiều lính côngbinh đã có mặt ở đó, người phụ trách nhiệm vụ bắn phóng đã thử đi thửlại rất nhiều lần suốt cả đêm trước.
Một mình tôi ở nơi tập kếtchờ đợi những thành viên khác tới, bao gồm cả gã Ivan - tay trưởng cơ mà tôi không muốn làm việc cùng nhất, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835880/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.