Vương Tứ Xuyên thấy cảnh tượng ấy, cậu ta lập tức tụng mấy câu kinh của dân tộc Mông Cổ, rồi siết chặt cây gậy sắt trong tay.
Tôi liếc nhìn mặt đất, thấy nghi ngờ ban nãy không đúng vì tôi vẫn nhìnthấy chiếc bóng mờ nhạt của mình in trên mặt đất dưới ánh đèn. Điều đóchứng tỏ bóng của chúng tôi không hề bò từ trên tường xuống.
Thứđang đứng nơi lối ra thông đạo kia chắc chắn không phải bóng của tôi,nhưng dù nhìn thế nào thì dáng dấp khòng khòng kia cực kì giống vớinhững chiếc bóng in trên tường khi trước.
Chỉ cần không phải mathì những thứ khác đều không thể làm tôi sợ hãi. Trong cuộc đời, tôi đãnhìn thấy vô số dã thú, chuyện lạ và cả người đi ra từ lòng đất, chỉ cần là vật thể tồn tại thực thì với tôi chỉ là chuyện vặt.
Mấy người chúng tôi âm thầm ra hiệu bằng mắt cho nhau, rồi cùng tiến lại gần bốnbóng đen kia bởi chúng đang chìm lấp trong bóng tối nơi lối ra. Vương Tứ Xuyên bật đèn pin soi về phía chúng.
Lúc ánh đèn chiếu tới đó, thì mọi người đều dừng bước.
Chúng tôi thấy phía đó chẳng có thứ gì cả, mấy bóng đen kia đột nhiên biến mất không tăm tích.
Vương Tứ Xuyên dịch chuyển đèn pin sang chỗ khác, thì bốn bóng đen lập tứclại xuất hiện và đứng sừng sững ở đó, chiếu đèn vào chúng, thì bóng đenlại mất, chỉ còn lại cửa thông đạo tối om.
Chúng tôi nhìn nhau, Mã Tại Hải vừa run vừa nói: “Đúng là ma thật!”
Tôi liếc sang Viên Hỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835830/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.