Vương Tứ Xuyên thấy cảnh tượng ấy, cậu ta lập tức tụng mấy câu kinh của dân tộc Mông Cổ, rồi siết chặt cây gậy sắt trong tay.
Tôi liếc nhìn mặt đất, thấy nghi ngờ ban nãy không đúng vì tôi vẫn nhìnthấy chiếc bóng mờ nhạt của mình in trên mặt đất dưới ánh đèn. Điều đóchứng tỏ bóng của chúng tôi không hề bò từ trên tường xuống.
Thứđang đứng nơi lối ra thông đạo kia chắc chắn không phải bóng của tôi,nhưng dù nhìn thế nào thì dáng dấp khòng khòng kia cực kì giống vớinhững chiếc bóng in trên tường khi trước.
Chỉ cần không phải mathì những thứ khác đều không thể làm tôi sợ hãi. Trong cuộc đời, tôi đãnhìn thấy vô số dã thú, chuyện lạ và cả người đi ra từ lòng đất, chỉ cần là vật thể tồn tại thực thì với tôi chỉ là chuyện vặt.
Mấy người chúng tôi âm thầm ra hiệu bằng mắt cho nhau, rồi cùng tiến lại gần bốnbóng đen kia bởi chúng đang chìm lấp trong bóng tối nơi lối ra. Vương Tứ Xuyên bật đèn pin soi về phía chúng.
Lúc ánh đèn chiếu tới đó, thì mọi người đều dừng bước.
Chúng tôi thấy phía đó chẳng có thứ gì cả, mấy bóng đen kia đột nhiên biến mất không tăm tích.
Vương Tứ Xuyên dịch chuyển đèn pin sang chỗ khác, thì bốn bóng đen lập tứclại xuất hiện và đứng sừng sững ở đó, chiếu đèn vào chúng, thì bóng đenlại mất, chỉ còn lại cửa thông đạo tối om.
Chúng tôi nhìn nhau, Mã Tại Hải vừa run vừa nói: “Đúng là ma thật!”
Tôi liếc sang Viên Hỷ Lạc, thì phát hiện cô ấy không hề nhìn vào mấy bóngđen, mà ánh mắt hướng về phía ánh đèn chói mắt ở trên đầu, cô ấy đangrun rẩy. Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh trên người tôi lại vã ra nhưtắm, nếu không phải ở đây đang sáng trưng, thì e rằng tôi đã co cẳng bỏchạy từ lâu rồi.
“Cậu có đấng trường sinh phù hộ, hay cậu vào kia xem thử thế nào!” - Tôi dụ Vương Tứ Xuyên.
“Cậu lúc nào cũng được Karl Marx phù hộ, chứ tớ lâu lắm chưa liên lạc lại với đấng trường sinh.” - Vương Tứ Xuyên chối ngay.
Tôi lườm cậu ta một cái, lẩm bẩm chửi cậu ta là đồ vô dụng, nghĩ đến tưtưởng chủ nghĩa duy vật, tôi liền nhẩm lại mấy câu khẩu hiệu để mìnhthấy vững dạ hơn, rồi quay sang Vương Tứ Xuyên bảo: “Tôi đi xem thử, cậu ở đây soi đèn cho tôi!”, vừa cầm lấy cây gậy sắt cậu ta đưa, tôi vừa đi thẳng đến lối ra của thông đạo, bởi tôi tin chắc, vật thể đó không phải bóng ma, ở đây chắc chắn phải ẩn chứa uẩn khúc gì.
Đèn pin củaVương Tứ Xuyên chiếu vào thông đạo, ở đó chẳng có thứ gì, tôi liền đithẳng đến phía ngoài của lối ra, rồi ra hiệu bằng tay cho Vương TứXuyên, đồng thời chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Vương Tứ Xuyên dịch đèn pin ra chỗ khác, tôi liền nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Mấy “bóng ma” kia quả nhiên lại xuất hiện, khi ở khoảng cách gần như vậy,tôi phát hiện thực ra đó không phải những chiếc bóng, mà là một hiệntượng vô cùng kì quái.
Tồi thấy hai loại bóng tối với mức độ khác nhau, tia sáng phía ngoài soi vào đây dường như đã bị uốn cong, khiếnmấy bóng đen lập tức xuất hiện trong bóng tối.
Đây là một cảnhtượng rất khó hình dung, nhưng dường như chúng không hề nguy hiểm, tôilấy tay ra hiệu cho mọi người tiến lại gần và tiếp tục soi đèn pin, thìphát hiện hiện tượng bẻ cong đường sáng xảy ra trong cả thông đạo.
“Trong không khí có thứ gì đó!”, tôi nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra ở đây, liền quay đầu lại bảo: “Cậu còn nhớ những kiến thức được họctrong chương trình vật lý ở trường không?”
“Phần nào?”
“Khúc xạ ánh sáng.”
“Khúc xạ ánh sáng là hiện tượng ánh sáng đổi hướng khi đi qua mặt phân cáchgiữa hai môi trường trong suốt có chiết suất khác nhau. Mở rộng ra, đâylà hiện tượng đổi hướng đường đi của bức xạ điện từ, hay các sóng nóichung, khi lan truyền trong môi trường không đồng nhất. Đặc tính và mậtđộ của thể khí hoặc vật chất lơ lửng khác nhau thì sự khúc xạ của ánhsáng sẽ khác nhau, nếu trong không khí xuất hiện một vật chất có mật độrất cao thì hiện tượng này sẽ xảy ra, hiện tượng cầu vồng là một ví dụ,cầu vồng được tạo ra do ánh sáng chiếu vào những hạt nước lơ lửng giữakhông trung.” - Vương Tứ Xuyên đọc vanh vách rồi thắc mắc - “Nhưng cậuhỏi chuyện này để làm gì?”
Tôi hồi tưởng lại, thầm nghĩ: “Cái nhà cậu Vương Tứ Xuyên này thành tích còn kém hơn cả mình, chẳng biết những gì cậu nói đúng hay sai nữa.”
Nghĩ một hồi, tôi liền phát hiệnra vấn đề, tôi soi đèn pin lên trên, quả nhiên sự chuyển động của ánhsáng đèn pin ở phía trên thông đạo xuất hiện nhiều hơn hẳn ở phía dưới.
Điều này có thể giải thích vì sao bóng của chúng tôi lại bị còng lưng, bởicàng ở phía trên thì mật độ của thể khí càng lớn, từ đó dẫn đến hiệntượng khúc xạ, có điều, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc thứ gì đã gây rachuyện này?
Tôi không hề cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, mà cảm thấysự việc diễn tiến ngày càng phức tạp, bởi Viên Hỷ Lạc là sinh viên xuấtsắc, cô ấy không thể không nghĩ ra những điều chúng tôi vừa nghĩ, chínhvì vậy cô ấy sẽ không sợ hãi những chiếc bóng đến độ phát điên.
Không những vậy, khi nãy cô ấy còn nói rất rõ ràng, rằng: “Tắt đèn”, suốtchặng đường Viên Hỷ Lạc cũng không hề để ý đến những chiếc bóng, mà chỉchăm chăm nhìn vào mấy bóng đèn này.
Ngọn đèn cách tôi gần nhấtlà ngọn đèn ở ngay trước mặt, tôi nhanh chân bước lại gần, cái bóng lưng còng lập tức bị kéo dài ra. Khi tôi đứng dưới đèn, thì ánh sáng của khu vực xung quanh đèn không bị bẻ cong một cách rõ ràng, nhưng khi tôi đưa tay ra tóm lấy không khí, thì lập tức thấy xuất hiện một hiện tượngtương tự như hiện tượng bốc hơi nóng trong sa mạc.
Càng tiến sátlại gần bốn phía xung quanh đèn thì hiện tượng này càng nghiêm trọng,tôi thò tay ra sờ thử, thì phát hiện bức tường bị ánh đèn chiếu đến phát nóng.
Xem ra sau khi bức tường nóng lên bởi ánh đèn chiếu vào,thì trong xi măng sẽ lan tỏa một vật chất thể khí nào đó gây ra hiệntượng này.
Tôi nghĩ đến những vết loang lổ mục nát có màu đentrên tường, rồi lại nghĩ đến bộ dạng của Viên Hỷ Lạc và Trần Lạc Hộ, thì đột nhiên tôi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tôi lập tứcche miệng lại, đầu bỗng thấy quay cuồng.
Tôi cứ ngỡ là do tácđộng của tâm lý nên hít sâu mấy hơi, nhưng càng hít lại càng cảm thấykhó chịu hơn, tôi liền hiểu ra cơ sự, vội vàng nín thở chạy trở về chỗcũ.
Tôi chạy một mạch đến chỗ của Vương Tứ Xuyên mới dám thở, vừa chỉ vào dãy đèn phía trên cao vừa hổn hển nói: “Trong không khí cóđộc!”
Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng tay mình chỉ, vừa nhìn mộtcái thì nửa câu còn lại bị tắc nghẹn lại trong cổ họng, tôi thấy luồngkhí bốc hơi xung quanh ánh đèn, toàn bộ khu vực phía trên nơi ánh đènđang chiếu đều đang uốn éo thành những hình thù vô cùng yêu dị.
Mọi người đều trông thấy, Vương Tứ Xuyên ngây người ra nhìn, rồi ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tôi lắc đầu, Viên Hỷ Lạc đứng bên cạnh cứ dán mắt vào những hình thù bị bẻcong một cách kì lạ kia và không ngừng run rẩy, tôi huơ tay xua khôngkhí bốn bề xung quanh, thì phát hiện dường như thể khí kia đã lan tỏa mù mịt khắp không gian.
Mã Tại Hải bóp chặt cổ họng, tôi cảm thấy cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội hơn.
“Mẹ kiếp! Lẽ nào đây là phòng khí độc?” - Vương Tứ Xuyên hốt hoảng thốtlên, xem ra cậu ta vẫn chưa bị ảnh hưởng, có điều cậu ta cũng vội vàngbịt miệng lại.
“Làm sao bây giờ?”, tôi nhớ đến Trần Lạc Hộ vàkhông muốn mình điên khùng giống như cậu ta, “Thể khí này có khả năngsát thương não bộ và thần kinh, chúng ta sẽ hóa điên, thậm chí tử vongtại chỗ.”
Vương Tứ Xuyên lấy tay che miệng, liếc sang Viên HỷLạc, lúc này Viên Hỷ Lạc đang nhìn về phía thông đạo mà chúng tôi đãchạy ra khi nãy.
“Trạm lánh nạn!” - Vương Tứ Xuyên bật kêu thànhtiếng - “Khi nãy cô ấy nhất định không chịu rời khỏi gian phòng kia, bởi vì nó chính là nơi lánh nạn của cô ấy, ở đó nhất định sẽ an toàn.”
Vương Tứ Xuyên lập tức cởi trói cho Viên Hỷ Lạc, sau đó lùi lại mấy bước, cậu ta còn bảo chúng tôi lùi lại sau. Chúng tôi cùng nhìn chằm chằm vàoViên Hỷ Lạc, vừa được cởi trói, cô ấy lập tức chạy vụt vào trong thôngđạo.
Tôi liền hiểu ý đồ của Vương Tứ Xuyên. Viên Hỷ Lạc rất thông thuộc nơi này, nhất định cô ấy sẽ biết con đường ngắn nhất dẫn đến“trạm lánh nạn”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]