Mãi lúc Mã Tại Hảitắt máy chiếu, màn hình trở lại là mảnh vải trắng cũ rách, thì tinh thần tôi mới dần dần phục hồi và thốt lên hỏi: “Gì thế nhỉ?”
Không ai trả lời.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, cố gắng kiềm chế cơ thể đang không ngừng run rẩy,châm điếu thuốc rít một hơi, tôi nhìn sang Vương Tứ Xuyên, cậu ta cũngnhìn tôi, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả Mã Tại Hải.
Chúng tôi đãtốt nghiệp đại học, tuy trình độ giáo dục của thời đó không thể sánh với bây giờ, nhưng nếu phải đem ra so sánh, thì giáo dục bậc đại học củaTrung Quốc không hề kém cạnh các trường đại học cùng thời kì trên thếgiới, đặc biệt là các trường đại học chuyên ngành như chúng tôi, cácthầy giáo đều là học giả, chuyên gia lão luyện được đào tạo ở Liên Xô và Mỹ trở về, có thể lấy được bằng tốt nghiệp từ tay họ, thì hội tôi ắthẳn phải rất tự tin vào năng lực lý giải của bản thân.
Giáo viêncủa chúng tôi đều là những nhà chủ nghĩa duy vật kiên định, nên nền giáo dục mà chúng tôi được hưởng đương nhiên cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởitư tưởng này. Thực ra điều đó vô cùng đáng sợ bởi vì kẻ vô thần là kẻkhông sợ bất cứ điều gì, nhưng hễ gặp phải việc không thể giải thích,thì tuýp người đó sẽ càng thấy sốc hơn bất cứ người bình thường nào.
Tôi muốn đưa ra một suy đoán mang tính khả thi nhưng rốt cuộc chẳng nghĩ ra nổi điều gì. Chỉ riêng về chuyện bóng người lờ mờ đó thôi, tôi cũngkhông thể đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835821/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.