Hồi trong quân đội,lúc tập bắn bia, thầy giáo rất nhiều lần nhắc chúng tôi không được chĩasúng về phía người khác. Tôi cũng từng nghe kể rất nhiều người chết vìkhông may bị cướp cò, thậm chí là súng không có đạn nhưng đầu kim hỏacũng có thể sát thương như chơi. Cho nên, khi nhìn thấy nòng súng đenngòm chĩa về phía mình, tôi lập tức sợ hãi, vội vàng giơ tay gạt ra,đồng thời hét lên: “Cậu làm gì thế? Bỏ súng xuống, không cẩn thận lạithổi bay tôi đi bây giờ!”
Nhưng cậu ta không hề thay đổi: “Khôngsao, tôi đã lấy hết đạn ra rồi, tôi cũng khóa chốt an toàn rồi”. Nóixong, cậu ta lại giơ súng về phía tôi.
Tôi tóm lấy đầu súng, nhòm vào, đúng là không thấy băng đạn đâu, nghĩ bụng quái lạ, cậu ta rút đạn ra từ lúc nào mà nhanh thế, động tác thật gọn gàng. Tôi liền hỏi: “Giúp cái gì? Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nhìn thấy cái ăng ten thì không thèmđể ý đến tính mạng nữa à? Nó có đưa chúng ta thoát khỏi đây được đâu.”
Cậu ta tiếp tục cởi dây súng ra, thắt chặt lại trên phần báng súng, rồiđáp: “Anh Đường từng bảo phải đi tìm cái ăng ten này, nếu anh ấy đi cùng đường với chúng ta và tìm thấy cái ăng ten này, các anh ấy chắc chắn sẽ leo lên xem. Nhưng bây giờ các anh ấy không đi cùng đường với chúng ta, nên tôi phải khảo sát trước, sau này tìm thấy nhóm anh ấy, chúng ta cóthể cùng ra khỏi đây, khỏi cần phải quay lại kiểm tra.”
Tôi nghĩcậu ta nói cũng có lý. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835814/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.