Rất khó hình dung cảm giác mà đám sương mù mang lại lúc đó, đến tận bây giờ, tôi vẫn chưathấy đám sương mù nào có hình dạng giống như vậy, điều khiến tôi ấntượng nhất là màu khói xám của nó, sắc màu ấy khiến người ta cảm thấyvừa nặng trĩu, lại vừa nhẹ nhàng, bay bổng.
Làn khói xám nhanhchóng lan tỏa vào trong qua cánh cửa chưa đóng, với tốc độ đều đều, tạocảm giác như thể nó rất ung dung tự tại. Do điều kiện thiếu ánh sáng,nên tôi không thể nhìn rõ mọi thứ. Chúng tôi giúp cậu lính đặt đội phóxuống, đến khi quay đầu lại nhìn, thấy cả phòng chờ đã tràn ngập làn khí đen kịt, ánh sáng trong phòng cũng bị thứ khói mù mịt kia làm cho tốisầm lại.
May mà, cánh cửa kín hơi phía trong đã chặn được đámsương mù lại. Thiết kế của cánh cửa “ba chống” cũ kĩ này ưu việt vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi, tuy vậy tôi vẫn ý thức cần tránh xa cánh cửa kia, chỉ sợ lỡ đâu đám khói chui qua khe cửa lọt vào thì nguy.
Tôi sợ cứng cả lưỡi, bụng nghĩ thầm nếu giờ này mình vẫn còn ở bên ngoàithì không biết hậu quả sẽ ra sao. Có khi đã giống xác chết mà lúc trướcchúng tôi tìm được dưới hố rồi.
Trần Lạc Hộ đứng bên cạnh gọi tôi đến giúp đỡ, chúng tôi dìu đội phó về phía bàn, đầu đội phó dính đầymáu, cậu lính thở hổn hển, chân tay luống ca luống cuống kiểm tra vếtthương cho anh ấy.
Tôi hỏi cậu lính đã tìm thấy đội phó ở đâu?Cậu ta bảo tìm thấy ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835785/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.