Có ai biết được nỗi chua xót của người sống trong giang hồ?
Ăn từng khối thịt to, uống từng chén rượu lớn chính là cuộc sống của giang hồ, nghe có vẻ rất sung sướng, nhưng đằng sau cái sung sướng là gì đây?
Đằng sau sự sung sướng là sự bi ai và cái cô đơn, tịch mịch vô tận.
Hoặc trầm mê đau khổ, hoặc cô đơn độc ẩm, đêm của giang hồ luôn dài đến vô tận ……
Đến lúc này, ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là “cô quạnh một mình”.
"Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương,
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương", ( Tĩnh Dạ Tứ - Lý Bạch)
Dịch nghĩa:
Ánh trăng chiếu sáng đầu giường
Ngỡ như sương trắng phủ sân nhà
Ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng
Cúi đầu xuống nhớ quê cũ
Dịch thơ:
Xúc Cảm Đêm Trăng
Giường khuya trăng chiếu bời bời
Sương rơi phủ đất ngỡ đời chiêm bao
Ngẩng đầu trăng sáng trên cao
Cúi đầu ngấn lệ nghẹn ngào.... cố hương
(Hải Đà Dịch – sưu tầm http://vuonghaida.com/thohaida/Xuccamdemtrang.htm (http://4vn/forum/vcheckvirus.php?url=http%3A%2F%2Fvuonghaida.co m%2Fthohaida%2FXuccamdemtrang.htm))
Nếu thay đổi là ngươi thì ngươi có hiểu được nỗi sầu cùng sự thê lương vô hạn ẩn trong bốn câu thơ ngắn này không?
Rượu không chỉ là bạn, là tri kỷ mà còn là sự an ủi cho sự thê lương và tịch mịch ấy.
“Nhất túy bất năng giải thiên sầu”, một cơn say mặc dù không thể giải ngàn cơn sầu muộn, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho đêm tối của bọn họ không hề cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Bởi vì lúc này, nguời bạn duy nhất và sự an ủi duy nhất cũng chỉ có rượu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/19411/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.