Phương Thất lững thững trở lại quán trọ Duyệt Lai.
Quán trọ hôm nay không có khách, lão chủ quán đang mang gương mặt sầu khổ ngồi tại quầy.
Hầu hết các ông chủ khi làm ăn không được tốt đều mang khuôn mặt như vậy.
Nhìn thấy Phương Thất bước vào, lão chủ quán lập tức đứng lên nghênh đón, vẻ mặt tươi cười nói: "Đã khuya như vậy đại gia còn ra ngoài sao?"
Phương Thất gật đầu nói: "Đúng vậy".
Lão chủ quán vẫn cười nói: "Xin hỏi đại gia thức ăn của quán có hợp khẩu vị không?”
Phương Thất gật đầu nói: “Rất ngon”.
Chủ quán cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Đại gia nghỉ ngơi sớm, có cần gì xin cứ gọi tiểu nhân”.
Phương Thất gật đầu, chầm chậm bước vào hậu viện, đột nhiên quay đầu lại, nhìn lão chủ quán nói: “Ta họ Phương, từ quan nội đến”.
Vẻ mặt lão chủ vẫn cười, nói: “Thì ra là Phương đại gia! Phương đại gia ngài còn có gì cần sai bảo không?"
Phương Thất nhìn chằm chằm lão chủ, chậm rãi nói: “Mấy tháng trước kia có một vị khách họ Phương đã trọ ở đây phải không?”
Lão chủ cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi cau mày nói: “Hình như… Hình như từng có mấy vị khách họ Phương trọ tại đây, tuy nhiên khách quá nhiều, tiểu nhân nhất thời thật nhớ không ra".
Phương Thất nói: “Nhớ không ra hả?"
Lão chủ lại cười nói: “Đại gia ngài có điều không biết, quán trọ của tiểu nhân tại chỗ này cũng có chút danh tiếng, khách qua lại nơi đây đều trọ tại quán của tiểu nhân, hôm nay… hôm nay nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/19407/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.