Hắn không bồi thường nổi, mười lăm năm thanh xuân tuế nguyệt của một con người, nhất là mười lăm năm thanh xuân của một nữ nhân, bất kỳ ai cũng không bồi thường nổi.
Nam Cung Khiếu Không im lặng không nói, hắn đã nhận mệnh rồi.
Bời vì hắn đột nhiên cảm thấy, mình nợ nàng thực sự quá nhiều, cho dù nàng đối đãi với mình như thế nào đều là lẽ tất nhiên. Hắn không hận nàng.
Tất cả sự tình hiện giờ đột nhiên đều đã sáng tỏ, giống như mây đen trên trời đã tan hết, tất cả những câu đố đều đã được giải.
Tiểu Hồ Tử và Liễu Thanh Thanh im lặng đứng ở trước giường, phẫn nộ nhìn trừng trừng Sở Anh Bố, Đạm Thai Thiên Khánh và người áo trắng, đây chính là nguyên hung giết hại cha mẹ của bọn chúng, nhưng chúng hiện giờ không thể làm gì, trừ phẫn nộ ra bọn chúng không thể làm gì khác.
Bọn chúng cũng phẫn hận Lan Ngọc, trong mắt bọn chúng nữ nhân đẹp như hoa đào này lại độc như rắn rết, sự quan tâm mấy ngày qua với chúng thì ra toàn bộ đều là giả! Cho dù bọn chúng còn chưa hiểu ái tình, không hiểu tình cảm giữa Lan Ngọc và Nam Cung Khiếu Không, nhưng bọn chúng hận Lan Ngọc, hận nữ nhân lừa gạt cữu cữu, cũng lừa gạt bọn chúng.
Nhưng bọn chúng phẫn nộ thì có tác dụng gì? Có ai sợ sự phẫn nộ của bọn chúng? Sở Ánh Bố chẳng để ý, Đạm Thai Thiên Khánh cũng không để ý, Lan Ngọc càng không để ý, trong mắt Sở Anh Bố và Đạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902493/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.