Phương Thất lưng xoay lại giường, chính lúc đang mỉm cười lấy Ly Hồn Đoạt Mệnh châm trong tay Chu mập, một kiếm bất thình lình ở sau lưng tựa hồ không hề phát hiện ra.
Nhát kiếm này thực quá nhanh, mặc dù không một tiếng động, nhưng lại nhẹ như gió thổi tới, chớp mắt đã đến bên hông Phương Thất.
Gió nhẹ luôn không một tiếng đông, nhưng đợi khi người ta cảm giác được nó thì gió đã thổi lên người.
Y chọn vốn là thời cơ tốt nhất, lúc này sức chú ý của Phương Thất hoàn toàn nằm trên ám khí trong tay Chu mập ở đối diện.
Ngay trong sát na mũi kiếm đâm vào cơ thể Phương Thất, thì sau lưng Phương Thất cứ như mọc mắt, thình lình lách người, người đã lướt tới của sổ cách ngoài ba xích, mỉm cười nhìn nhát kiếm từ sau lưng đâm tới.
Nhát kiếm này thực sự quá nhanh quá mạnh, mặc dù không một tiếng động, nhưng đã dùng toàn lực, vốn cho rằng nắm chắc chín phần mười, căn bản không ngờ rằng Phương Thất có thể trong sát na tránh đi, không thu thế kịp, một tiếng ‘cách’ khẽ vang lên, trường kiếm đã đâm vào trong chiếc bàn gỗ lim.
Người đó giật mình, thân kiếm rung lên, mượn lực lướt ra ngoài ba xích, chiếc bàn gỗ lim rắn chắc đã toác thành vô sỏ mảnh vụn, Chu mập gục trên bàn phịch một tiếng ngã xuống đất.
Sau đó y nhìn Phương Thất đứng ở bên cửa sổ, đang mỉm cười nhìn y, trong tay không ngờ còn nâng một chén rượu.
Người này ngẩn ra, sắc mặt tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902487/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.