Xe ngựa chạy ào ào, từ cảnh cửa lớn cho xe ngựa lạc đà ra vào của khách sạn Duyệt Lai chạy vào như gió, cuối cùng dựng lại ở hậu viện chất đầy hàng hóa.
Thường Ưng nhảy xuống xe, nhanh chân chạy lên phòng trên, Hiên Viên Hoàng đang đứng ở trong vườn, cười khà khà chơi đùa với Tiểu Hồ Tử và Liễu Thanh Thanh.
Vị lão nhân cao tuổi này, phải chăng thời khắc này đang trở về lúc thơ ấu, trở về thời gian đang dần dần mơ hồ trong ký ức xa xăm?
Nếu một người có thể vĩnh viễn ở lại tuổi ấu thơ vô lo vô nghĩ, hẳn là một chuyện thật đẹp đẽ và làm người ta khát khao.
Trên thế giới này chuyện không công bằng có lẽ rất nhiều, nhưng chỉ có thời gian là hoàn toàn công bằng với mỗi một người, ngày này qua ngày khác, năm nọ nối năm kia. Hôm nay qua đi sẽ vĩnh viễn không trở lại như, cũng giống như tuổi thơ đã đi qua sẽ không bao giờ trở lại vậy.
Thế sự tang thương, nhân gian mưa gió, giang hồ hiểm ác, mỗi một ngày, mỗi một khắc đều sẽ làm cho người ta già đi. Tuổi xuân trôi qua, cái già kéo tới, mà loại già đi này là vĩnh viễn không thể nghịch chuyển, cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại.
Đuổi xuân đi là mùa hè, xuân hạ thu đông không giống nhau. Thiếu niên tử đệ giang hồ lão, hồng phấn giai nhân lưỡng tấn ban.
Đây phải chăng là một trong những bi ai của đời người?
Một ông già tóc trắng bạc phơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902480/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.