Sương mù nhàn nhạt như lụa mỏng mau chóng dán sát mặt đất rồi lan ra, khi Đại Quỷ ngã xuống, sương mù đã lan tới chân ngũ quỷ còn lại và Quỷ Cô, người như đứng ở cảnh tiên trên cung trăng vậy, ngũ quỷ giật mình muốn né tránh thì đã không kịp nữa, nối tiếp nhau ngã xuống phình phịch.
Trong mông lung, Quỷ Cô cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình, nàng mơ màng tỉnh lại, hai khuôn mặt quái dị xấu xí của Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân đã cười hì hì ghé sát trước mặt mình, Quỷ Cô kinh hãi, vọt mạnh lên, nhưng lại phịch một tiếng ngã nhào xuống đất.
Xà Thiên Tàn cười hì hì: “Hiện giờ có phải ngươi thấy toàn thân tê dại yếu ớt không?”
Quỷ Cô hừ lạnh một tiếng, cắn răng ác độc nhìn chằm chằm Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân.
Xà Thiên Tàn mỉm cười nói: “Ngươi cũng không cần nổi giận như vậy, nếu chẳng phải ta đề phòng chiêu này, hiện giờ chẳng phải là chúng ta ngã xuống rồi ư?”
Quỷ Cô cười lạnh: “Hưu chết về tay ai còn chưa biết được đôi, ngươi đừng đắc ý quá sớm! Cách xa ta ra một chút, tên quái vặt mặt mũi xấu xí nhà ngươi!”
Xà Thiên Tàn cười hăng hắc, nói với Bách Độc Lão Nhân: “Ba Ngõa huynh, ả ta nói đệ mặt mày xấu xí.”
Bách Độc Lão Nhân trừng mắt: “Ai nói thế? Ta thấy đệ dễ coi hơn ả nhiều!”
Xà Thiên Tàn thở dài nói: “Ba Nhãn huynh, huynh sai mất rồi, Quỷ Cô người ta mặc dù mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902470/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.