Vầng trăng cong chiếu lên khu nghĩa địa, vô số phần mộ nhô lên như bánh bao, cỏ dại khô héo, ảm đạm mà lại quỷ dị. Hạt sương làm ướt cỏ dại, tịch mịch và hoang vu không sao tả xiết.
Thế giới ở bên ngoài lại khác hẳn với ở bên trong, mặt đất sáng loáng lại dễ chịu. Bên ngoài là một vùng hoang vu, trong không khí mang chút hơi lạnh tươi mát của sáng sớm.
Tên hắc y che mặt thả Du Mộng Điệp ra, Lan Ngọc đưa tay giữ lấy nàng, nhẹ nhàng giải khai huyệt đạo. Du Mộng Điệp ngơ ngẩn mơ màng nhìn mọi thứ trước mắt, tựa như không biết mình đang ở đâu.
Nam Cung Khiếu Không cầm chậm thu trường kiếm lại, kiếm vào trong vỏ, viên mình châu trên thanh kiếm lóe sáng trong bóng đêm.
Sở Anh Bố khẽ thở ra một hơi, cười lạnh rồi chầm chậm lui vào trong đường ngầm. Cửa đá ở đường ngầm lặng lẽ trượt ra, trên tảng đá xanh cỏ dại um tùm, nhìn từ bên ngoài lại không hề thấy bất kỳ chút dấu vết nào.
Lan Ngọc hoang mang nhìn ánh trăng, ánh mắt tựa hồ cũng mơ màng như Du Mộng Điệp.
Nam Cung Khiếu Không cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lan Ngọc chẳng lên tiếng, cứ như không nghe thấy vậy.
Nam Cung Khiếu Không đi tới một bước, mỉm cười gọi: “Ngọc Nhi?”
Lan Ngọc thở dài, lầm bẩm nói: “Thiếp nghe thấy rồi, thiếp có điếc đâu.”
Nam Cung Khiếu Không nắm lấy tay nàng, tay nàng lạnh như băng khẽ nắm trong tay hắn, nhưng lại tựa như chẳng hề có tri giác vậy.
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày nói: “Nàng làm sao vậy?”
Lan Ngọc giãy khỏi tay hắn, lạnh lùng nói: “Chàng dẫn cô ta đi đi, thiếp chẳng phải là thế nào với chàng, sao có thể theo chàng đi tới đâu!?”
Nam Cung Khiếu Không thở dài, nói: “Có lẽ trước đây không phải, nhưng bây giờ thì phải rồi, ta đi đâu, thì nàng phải tới đó!”
Lan Ngọc cười lạnh lùng, nói: “Chàng tới Tĩnh Nam trang, thiếp cũng tới Tĩnh Nam trang?”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu, nói: “Ta tới Tĩnh Nam trang, nàng đương nhiên cũng phải tới Tĩnh Nam trang! Mười lăm năm trước ta bỏ rơi nàng, lần này ta tuyệt không thể bỏ mặc không quan tâm tới nàng nữa!”
Lan Ngọc chầm chầm quay đầu nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Thật sao?”
Nam Cung Khiếu Không đáp: “Thật!”
Lan Ngọc hỏi: “Chàng không lừa thiếp?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Nếu ta lừa nàng, thì sẽ bị kiếm nhọn đâm thủng…” Miệng hắn đột nhiên bị Lan Ngọc che lấy.
Lan Ngọc nhìn hắn, trong mắt đột nhiên có lệ thủy tràn ra, nhưng lại mỉm cười: “Chàng đừng nói! Thiếp không muốn chàng thề nặng như vậy! Có lời này của chàng là thiếp thấy đủ rồi! Thiếp biết chỗ khó của chàng, chỉ cần có thể được theo chàng, có danh phận hay không thiếp đều không để ý!”
Vành mắt Nam Cung Khiếu Không đột nhiên cũng ướt đẫm, đưa tay lau nước mắt bên gò mát của nàng, gượng cười nói: “Nàng yên tâm, lần này ta nhất định sẽ cho nàng một danh phận!”
Lan Ngọc gật mạnh đầu.
Du Mộng Điệp dựa vào trong lòng Lan Ngọc, ngây ngốc nhìn hai ngươi bọn họ nói chuyện, ánh mắt mơ màng.
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày lại, gọi khẽ: “Du thế muội?”
Du Mộng Đẹp khẽ “hả” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn mơ màng như vậy.
Nam Cung Khiếu Không kinh hãi, lại gọi một tiếng nữa, Du Mộng Điệp tựa hồ không nhận ra.
Nam Cung Khiếu Không hít sâu một hơi, nhìn cửa ngầm đã bị đóng kín, nghiến chặt răng, ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta mắc lừa rồi.”
Lan Ngọc cười khổ một tiếng, gật đầu nói: “Xem ra đúng thế thật.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Nơi này không phải chỗ nên ở lâu, chúng giờ hiện giờ vẫn nên trở về khách sạn Duyệt Lai cho thật mau, mời Hiên Viên thế bá nghĩ biện pháp.”
Lan Ngọc gật đầu.
Bóng đêm đen như mực, mặt trăng cũng không biết đã trốn vào nơi nào, đột nhiên truyền tới từng tiếng gà trống gáy.
Hiên Viên Hoằng lo lắng thở dài, chậm rãi rót rượu, đưa tay vặn bấc đèn ảm đạm lên, ngọn lửa bổ lên trên, trong phòng tức thì sáng lên một chút.
Tiểu Hồ Tử đã ngủ say, Liễu Thanh Thanh mặc cả y phục nghiêng người nằm hướng về trong giường, không biết đã ngủ chưa.
Hiên Viên Hoằng nghiêng đầu nhìn hai đứa bé hồi lầu, biểu tình trong ánh mắt ôn nhu mà phức tạp. Lâu lắm mới quay đầu đi nhìn ra mảnh tối om ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn về phương xa.
Vào thời khắc này, lại một lão nhân như thế, ông ta đang đợi cái gì? Trong lòng đang suy nghĩ gì?
Có phải là con người tới độ tuổi nhân định, thì sẽ không buồn ngủ nữa, mà thường thường nhớ lại những ngày tháng trước kia không?
Bên ngoài đột nhiên có hai tiếng động nhẹ khẽ vang lên, tựa hồ có hai người từ bên ngoài tường nhảy vào. Nhưng ở trong tai Hiên Viên Hoằng, lại nghe ra rõ ràng một tiếng nặng còn một tiếng nhẹ vô cùng, hình như là có một người thân vác nặng nhảy qua tường.
Hiên Viên Hoằng nhíu mày, lại chầm nhầm rót rượu, nhẹ nhàng nhấc chén lên, sau đó ông ta liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nam Cung Khiếu Không khẽ đẩy cửa ra, Lan Ngọc ôm Du Mộng Điệp rảo bước đi vào.
Hiên Viên Hoằng nhíu mày, Liễu Thanh Thanh ở trên giường thì đã ngồi dậy, đôi mắt sáng kinh ngạc nhìn Lan Ngọc và Du Mộng Điệp chằm chằm.
Lan Ngọc đặt Du Mộng Điệp Xuống, Du Mộng Điệp đứng ngây ra trong phòng, ánh mắt mơ màng mà ngây ngốc.
Hiên Viên Hoằng nhìn Du Mộng Điệp, khẽ gọi: “Du nha đâu.”
Du Mộng Điệp đáp: “Hả.”
Hiên Viên Hoằng lại gọi: “Du nha đầu.”
Du Mộng Điệp kỳ quái nhìn Hiên Viên Hoằng, nhưng lại giống như không quen biết vậy.
Hiên Viên Hoằng thầm thở dài, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói với Nam Cung Khiếu Không: “Để nó ngồi xuống đi.”
Lan Ngọc kéo tay Du Mộng Điệp, đi tới trước bàn, kéo ghế ra rồi ấn lên vai nàng nói: “Ngồi xuống đi.” Du Mộng Điệp nghe lời ngồi xuống, trên mặt vẫn một vẻ hoang mang.
Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Nam Cung Khiếu Không thở dài đem sự tình kể tỉ mỉ một lượt, Hiên Viên Hoằng trầm tư, chầm chậm gật đầu.
Hiên Viên Hoằng nhìn Lan Ngọc hỏi: “Cô chính là Đào Hao Tiên Tử Lan Ngọc?”
Lan Ngọc khẽ cắn môi, gò má ửng hồng, cúi đầu đáp: “Chính là vãn bối.”
Hiên Viên Hoằng khẽ mỉm cười: “Đào Hoa Tiên Tử năm xưa điên đảo chúng sinh, vang danh một thủa. Lão ăn mày ta hôm nay cuối cùng cũng gặp được, quả nhiên là xinh đẹp mê người.”
Lan Ngọc gò má càng hồng, tươi sáng như hoa đào nở rộ trong gió xuân, thẹn thùng nói: “Lão tiền bối nói đùa rồi! Vãn bối cửu ngưỡng phong thái của lão tiền bối, hôm nay mới có duyên gặp được, là Lan Ngọc tam sinh hữu hạnh! Sau này còn mong lão tiền bối chiếu cố nhiều hơn!”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Không cần khách khí, sau này lão khất cái này tới Tĩnh Nam trang ăn xin, còn mong cô thưởng cho mấy miếng cơm ăn, chớ thả chó dữ ra cắn lão ăn mày này là được rồi.”
Lan Ngọc không kìm được phì cười thành tiếng, tức thì thẹn thùng tới mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói.
Nam Cung Khiếu Không khẽ thở dài, nói: “Thế bá, Du thế muội…”
Hiên Viên Hoằng xua tay, Nam cung Khiếu Không lập tức ngậm miệng, khó hiểu nhìn Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng cười khổ một tiếng, nắm tay Du Mộng Điệp, tay đặt lên mạch môn, hồi lâu sau mới buông tay ra. Khẽ thời dài, mỉm cười với Du Mộng Điệp hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng, đều nhíu mày lại, hai người họ biết, Hiên Viên Hoằng tuyệt đối không hỏi một câu vô duyên vô cớ.
Du Mộng Điệp ngây ngốc nhìn Hiên Viên Hoằng đáp: “Ta là Du Mộng Điệp.”
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”
Du Mộng Điệp đáp: “Nhà ta ở Thái Hồ.”
Hiên Viên Hoằng hỏi: “Hiện giờ ngươi có nhiệm vụ gì?”
Du Mộng Điệp ngây ngốc đáp: “Ta có nhiệm vụ gì?”
Hiên Viên Hoằng thở dài, đổi câu hỏi: “Hiện giờ ngươi muốn giết ai?”
Trong mắt Du Mộng Điệp đột nhiên lộ ra vẻ thù hận, cắn răng nói: “Ta muốn giết Hiên Viên Hoằng!”
Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc tức thì giật mình, đều xoay đầu kinh ngạc nhìn Du Mộng Điệp.
Hiên Viên Hoằng cười khổ một tiếng rồi lại hỏi: “Vì sao ngươi muốn giết ông ta?”
Thù hận trong mắt Du Mộng Điệp càng sâu, căm hận đáp: “Bởi vì ông ta giết cha của ta, ta nhất định phải giết ông ta để báo thù cho cha!”
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: “Ta chính là Hiên Viên Hoằng đây.”
Du Mộng Điệp trừng mắt lên, đột nhiên quát lên một tiếng giận dữ, nàng vốn ngồi ngây ngốc trên ghế chân tay không hề nhúc nhích, lại đột nhiên vọt lên không, nhào thẳng vào Hiên Viên Hoằng ở bàn đối diện, hàn quang lóe lên, trong tay đột nhiên có thể một thanh đoản kiếm, đâm vào yết hầu của Hiên Viên Hoằng.
Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc còn trong lúc kinh ngạc, đột nhiên nhìn thấy Du Mộng Điệp ngây ngốc nhào bổ vào Hiên Viên Hoằng, động tác nhanh tới không ngờ, trong thoáng chốc đều ngây ra.
Trên đoản kiếm lập lòe hàn quang màu xanh biếc, đợi tới khi Nam Cung Khiếu Không nhìn thấy Du Mộng Điệp nhào tời, thì đoàn kiếm đã tới yết hầu Hiên Viên Hoằng.
Nhưng Hiên Viên Hoằng ngồi ở đối diện đột nhiên không thấy đâu nữa.
Du Mộng Điệp đâm kiếm tới, nhưng phía trước đột nhiên lại không thấy bóng dáng của Hiên Viên Hoằng đâu nữa, đằng sau một bàn tay đã nhẹ nhàng nằm lấy cổ tay cầm kiếm của nàng, khẽ điểm lên huyệt ngủ. Đầu Du Mộng Điệp ngả ra, đoản kiếm trong tay rơi xuống đất, người đã ngã vào trong lòng Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Thanh Thanh, đỡ tỷ tỷ của con lên giường nghĩ ngơi.”
Liễu Thanh Thanh vẫn luôn đứng nhìn, nhất thời cũng ngẩn ra, Hiên Viên Hoằng phải gọi hai tiếng, mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới đỡ Du Mộng Điệp, đặt lên giường đắp chăn vào, rồi ngồi ở bên giường nhìn nàng, nhưng không kìm được âm thầm nhỏ lệ.
Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc lúc này mới tỉnh lại, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Thế bá, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: “Ngươi đã nghe tới nhiếp hồn thuật chưa?”
Nam Cung Khiếu Không giật mình, hỏi: “Đây chẳng lẽ chính là nhiếp hồn thuật của Ma giáo năm xưa?”
Hiên Viên Hoằng lặng lẽ gật đầu.
Nam Cung Khiếu Không lẩm bẩm: “Điều.. điều này làm sao có thể?”
Hiên Viên Hoằng thở dài: “Không chuyện gì là không thể hết, ma giáo mặc dù đã bị tiêu diệt, nhưng đây đúng là nhiếp hồn thuật.”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, hắn cũng đã nghe nói tới Nhiếp Hồn Thuật, năm xưa ma giáo hoành hành thiên hạ, môn công phu này đã chấn kinh giang hồ. Người trúng phải nhiếp hồn thuật, tâm trí mất cả, sẽ quên hết sạch tất cả, bất kể là kẻ thi thuật muốn bảo nàng làm gì, nàng đều sẽ đi làm không chút do dự.
Nam Cung Khiếu Không cúi đầu nói: “Ma giáo đã bị diệt gần trăm năm, không ngờ còn để lại môn công pháp làm người ta nghe mà kinh hãi này, không biết kẻ thi thuật là ai. Thế bá, chúng ta phải cứu Du thế muội như thế nào đây?”
Hiên Viên Hoằng hơi trầm tư một chút, rồi thở dài nói: “Điều này ngươi không cần phải lo lắng, lão ăn mày tự có cách giải cứu, điều ta lo lắng lại là ngươi.”
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày nói: “Con ư?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi nói: “Ngươi qua đây, lão ăn mày bắt mạch cho ngươi.”
Nam Cung Khiếu Không vội đi tới, ngón tay của Hiên Viên Hoằng đặt trên mạch môn của Nam Cung Khiếu Không, im lặng hổi lâu. Một lúc sau mới buông một tiếng thở dài: “Ngươi ngồi xuống đi.”
Nam Cung Khiếu Không trong lòng đột nhiên xẹt qua một cảm giác không lành, thầm cắn chặt răng, cố gượng cười nói: “Thế bá, làm sao rồi?”
Hiên Viên Hoằng than: “Ngươi trúng Ngô Công cổ mất rồi.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Vâng, nhưng con đã dùng giải dược rồi.”
Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Thứ ngươi dùng không phải là giải dược.”
Lòng Nam Cung Khiếu Không tức thì trầm xuống, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Sở Anh Bố lại sảng khoái cấp cho hắn cái gọi là ‘giải dược’, rồi vì sao lại sảng khoái thả Du Mộng Điệp ra như vậy.
Hiên Viên Hoằng than: “Ngươi dùng vào là một thứ Hấp Huyết cổ càng độc hơn, loại cổ độc này càng đáng sợ càng lợi hại hơn Ngô Công cổ.”
Mặt Nam Cung Khiếu Không tức thì trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán cuồn cuộn lăn xuống.
Sắc mặt Lan Ngọc cũng tái đi, ngây ngốc hết nhìn Nam Cung Khiếu Không lại nhìn Hiên Viên Hoằng, nhất thời không biết làm thế nào.
Hiên Viên Hoằng cười nói: “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, hai thứ cổ độc này mặc dù làm người ta thống khổ vạn phần, nhưng trong thời gian ngắn không lấy được cái mạng của ngươi.”
Nước mắt Lan Ngọc đã chảy dài, nói: “Lão tiền bối, nhưng loại cổ độc này vãn bối cũng đã nghe tới, khi phát tác còn khó chịu hơn cả chết, lão tiền bối có biện pháp gì hay không?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, cười khổ đáp: “Gặp phải chuyện này, chẳng ai có thể làm gì cả, đau đớn thì sẽ phải chịu, bất quá lão ăn mày có thể đảm bảo, hắn không chết được.”
Lan Ngọc sắc mặt vui mừng, hỏi ngay: “Lão tiền bối có biện pháo gì?”
Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Lão ăn mày thì có biện pháp gì chứ, có điều…”
Lan Ngọc vội hỏi: “Có điều làm sao?”
Nam Cung Khiếu Không đột nhiên bật cười, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Sinh tử hữu mệnh phú quý tại thiên, đại trượng phu chết thì chết thôi…” Hắn đột nhiên nhìn Lan Ngọc lại chầm chầm cúi đầu xuống: “Chỉ tiếc cho nàng…”
Lan Ngọc đột nhiên nghiến răng cắt đứt lời hắn, lớn tiếng nói: “Chàng đừng nói nữa! Chàng chết thiếp cũng chẳng sống thừa!”
Hiên Viên Hoằng đột nhiên cười khà khà: “Lão ăn mày đã nói rồi, hắn không chết được đâu.”
Nam Cung Khiếu Không cười cười, tựa hồ chẳng hề để ý, đường đường là trang chủ của Tĩnh Nam trang, nếu xem nặng sinh tử như thế, há chẳng phải làm người ta chê cười!
Nhưng Lan Ngọc lại trán đẫm mồ hôi, nói: “Lão tiền bối, người mau nói đi, có biện pháp gì?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười: “Ngươi nói xem?”
Lan Ngọc cắn răng nói: “Lão tiền bối, giờ vãn bối dẫn người đi, vãn bối biết lối vào địa cung của Sở Anh Bố, chỉ cần bắt được y, không sợ y không giao ra giải dược!”
Hiên Viên Hoằng chỉ cười, bình thản nói: “Nếu ngươi là Sở Anh Bố, giờ ngươi còn ở lỳ nơi đó sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]