Trầm mặc, không gian trầm mặc.
Lan Ngọc áp mặt lên ngực Nam Cung Khiếu Không, si ngốc nhìn mặt hắn, nàng không biết nói gì.
Thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.
Nam Cung Khiếu Không ôm nàng, ngây ngốc nhìn màn trên đỉnh giường, hắn không biết lúc này nên an ủi nàng? Dỗ cho nàng vui? Hay là nói những lời chỉ bên gối mới có thể nói giống như mười lăm năm về trước.
Hắn không biết, hắn rối bời.
Mười lăm năm trước, Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc - cô gái vừa mới hai mươi tuổi, xinh đẹp mê người, được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, bỏ lại vô số nam nhân theo đuổi nàng, đem hết thảy của nàng dâng hiến cho hắn. Nhưng cuối cùng hắn lại vứt bỏ nàng.
Thống khổ như vậy dày vò mười lăm năm, ai có thể thực sự hiểu nổi sự khổ sở trong đó.
Mười lăm năm sau gặp lại, cảnh còn người mất, hắn đã có chòm râu ngắn, khóe mắt nàng đã có một số nếp nhăn. Tuế nguyệt tang thương, rốt cuộc mang tới cho người ta cái gì? Và để lại cái gì?
Trăng đã tới giữa trời, nhưng người vẫn chưa ngủ.
Lan Ngọc khẽ thở dài một hơi, hỏi: “Chàng tới đây để làm gì?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc hồi lâu, thong thả nói: “Nàng không biết sao?”
Lan Ngọc không trả lời, một số vẫn đề căn bản không cần phải trả lời.
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta muốn biết, sao nàng lại ở nơi này?”
Lan Ngọc ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902462/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.