Phương Thất nhìn vào phía dưới thân trống rỗng của Đại Mộng, khẽ thở dài nói: "Ngươi đích xác là không thể trốn đi đâu cả"
Đại Mộng nói: "Nhân sinh quý tại tiêu dao, tự do tự tại, giống như ta vậy ……" Đại Mộng cười khổ, có chút nói không ra lời.
Phương Thất đột nhiên nói: "Bất quá ta có thể mang ngươi ra ngoài."
Đại Mộng liền hỏi: "Ngươi thật muốn làm thế?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Đại Mộng lại hỏi: "Tại sao ngươi không hỏi xem ta có muốn rời đi không?”
Phương Thất ngẩn người, lên tiếng: "Vậy ngươi có muốn rời đây hay không?”
Đại Mộng thản nhiên đáp: "Ta không muốn."
Phương Thất hỏi: "Tại sao?"
Đại Mộng thở dài nói: “Cuộc đời như giấc mộng, trong mộng cũng là cuộc đời. Nơi này cùng ở ngoài có gì khác nhau? Nếu không thể tiêu diêu tự tại thì ta cần gì phải đi ra ngoài?"
Phương Thất khẽ thở dài, trầm mặc không nói.
Đại Mộng đột nhiên hỏi: "Vừa rồi một tiếng thét vang kia có phải là tuyệt kỹ Hổ Khiếu Long Ngâm của Phương gia không?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy."
Đại Mộng nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Phương Thất, hỏi: "Phương Thanh Vân là gì của ngươi?"
Cả người Phương Thất đột nhiên run rẩy, nhìn vào người ngồi tại bàn, chậm rãi trả lời: "Đó là tiên phụ"
Phương Thất đã thật lâu không có nghe qua cái tên này rồi.
Đối với cha, Phương Thất thật sự không có ấn tượng gì cả, từ lúc hắn sinh ra tới nay thì chưa hề gặp mặt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902420/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.