Bầu trời đã tối đen như mực.
Một vầng trăng tròn sáng không biết khi nào đã xuất hiện trên bầu trời xa xôi.
Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng trịch bao trùm, trên bầu trời cao đầy những ngôi sao chiếu lấp lánh.
Phương Thất trầm giọng nói: "Tất cả họ đều chết hết phải không?"
La Nhất Đao gật đầu, than thở: "Đúng vậy, tại hạ lúc ấy chỉ nghĩ là cái chết của bọn họ chắc chắn còn có nguyên nhân khác”
Du Mộng Điệp hừ nhẹ nói: "Bọn chúng đều là kẻ đáng chết, tên Thiết Kim Cương gì đó dám hai lần trêu chọc ta ……, còn cái tên lùn kia nữa, tướng mạo đã xấu mà tâm địa còn xấu hơn, tất cả mọi chủ ý đều là do hắn mà ra!"
La Nhất Đao thở dài nói: "Thiết Kim Cương thuờng ngày rất hay gây chuyện, tại hạ cũng không bằng lòng nhưng dù sao hắn cũng là huynh đệ tốt của tại hạ, còn Đỗ lão lục kia thì quả thật là không tốt, võ công không bằng ai nhưng lại thường xuyên đứng sau lưng giựt giây cho Thiết Kim Cương với nhiều chủ ý xấu xa. Tuy nhiên chỉ có Diêu Nghiễm Tú là được thôi. Thiết Kim Cương và Đỗ lão lục chết thì cũng không oan uổng nhưng đối với Diêu Nghiễm Tú thì tại hạ cũng thấy có chút thương tiếc. Lão tiền bối và Phương huynh chắc là cũng nhận thấy điểm này”
Phương Thất gật đầu, cười khổ nói: "Ngươi đừng khách sáo nữa, gọi ta là Phương Thất được rồi."
La Nhất Đao gật đầu, kính nể đáp lại: "Được, Phương Thất quả nhiên rất giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902408/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.