Weinman là nữ thủ lĩnh duy nhất của liệp thần giả ở hẻm núi Ronson, nàng vốn đối xử với kẻ địch luôn tàn nhẫn, vô tình. Nhưng từ khi được Hàn Hạo thì đối xử với hắn rất khác, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn. Không biết vì sao, một người luôn lạnh lùng hà khắc với chính mình này như một vòng xoáy, bất chi bất giác hút nàng vào. Theo thời gian trôi qua, nàng chẳng những không thể thoát ra ngược lại càng lún sâu hơn nữa, dần dần đánh mất bản thân. Nếu đổi lại là bất cứ người nào khác hay thủ hạ của nàng nói "cho ta sờ" thì cho dù chết cũng phải trả thù, nếu không đánh lại, cùng lắm sẽ chạy trốn, tìm cơ hội khác nhằm giết chết đối phương. Nhưng là sau khi Hàn Hạo nói ra những lời này, Weinman mặc dù cảm cực kì thấy nhục nhã lại không hề tỏ ra giận dữ. Thậm chí nàng còn coi những người xung quanh đều biến mất, bước từng bước tới trước mặt Hàn Hạo. Weinman cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng không dám nhìn Hàn Hạo, thủ lĩnh một phương của hẻm núi Ronson bỗng chốc trở thành một thiếu nữ thẹn thùng, trong lòng thấp thỏm bất an, trước mặt Hàn Hạo không dám nói một câu nào… Đôi ma nhãn của Hàn Hạo mở to hơn ngày thường một chút, những ý nghĩ kì dị chợt xuất hiện trong hắn khiến Hàn Hạo không biết phải làm sao cho đúng, vì sao lại có nhiều ý nghĩ hỗn loạn kì quái như vậy? Sửng sốt hồi lâu, Hàn Hạo do dự không biết có nên làm theo cái ý nghĩ chưa từng xuất hiện trong lòng hay không… - Ngươi, ngươi vì sao không làm gì ? Weinman một mặt đỏ mặt chờ đợi, một mặt thẹn thùng không thuận theo nhưng chờ hồi lâu không thấy Hàn Hạo có động tĩnh gì, Weinman càng thêm xấu hổ, tức giận thấp thởm trong lòng, nhịn không được mở miệng trước. " Chà…" Dường như đã bị câu nói kiên định kia của Weinman tác động, Hàn Hạo thở nhẹ một tiếng, cuối cùng vươn tay ra một cách chậm chạp, đem lòng bàn tay khẽ chạm gò má đang ửng hồng của Weinman, nơi đó trước kia từng có hai vết sẹo đáng sợ… Một loại cảm giác vô cùng kì quái từ đáy lòng của Hàn Hạo xuất hiện, có chút bất ngờ pha lẫn táo bạo, mạnh mẽ… Những thủ hạ đi cùng Weinman từ hẻm núi Ronson xa xôi tới đây, hiện giờ mắt tất cả đều mở to, bọn họ không thể tưởng tượng nổi người trước mặt chính là vị thủ lĩnh vô tình tàn nhẫn của họ! Chẳng lẽ nàng dẫn chúng ta nghìn dặm xa xôi tới Vùng Đất Hỗn Loạn này chính là vì để cho Hàn Hạo sờ như vậy sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây? Toàn bộ thủ hạ của Weinman trợn tròn mắt nhìn nàng, nữ ma đầu từng dẫn bọn họ gây chuyện khắp các đại thần vực giờ đây lại chủ động tình nguyện để cho Hàn Hạo khi dễ. Đây là vị thủ lĩnh mà bọn họ đã biết hay sao? Weinman bị bàn tay của Hàn Hạo xoa lên má, cảm thụ được bàn tay lạnh lẽo của hắn, thân thể nàng khẽ run rẩy. Weinman như đang ngồi trên bếp lửa, muốn tránh ra nhưng thân thể lại giống như không theo sự điều khiển của mình đứng bất động tại chổ, không thể nhúc nhích. Để cho tay của Hàn Hạo tùy ý khinh bạc trên gương mặt tuyệt thế mới được khôi phục của nàng. Giờ khắc này, Weinman dường như đã quên hết những thủ hạ từng theo mình lâu năm, quên đi tính cách mạnh mẽ của mình, cách cư xử của nàng hiện giờ rất kì quái. Cứ như vậy đứng yên tại chỗ, trong lòng hoang mang lại có thêm một tia mừng thầm… Dần dần, bàn tay của Hàn Hạo dường như chưa đủ thỏa mãn, trước sự ngỡ ngàng của Weinman, Hàn Hạo thuận theo ý nghĩ trong đầu, ma chưởng chậm rãi di chuyển từ cái cổ trắng nõn trượt một mạch xuống bộ ngực cao vút căng tròn và đầy thần bí của Weinman… Weinman kinh hãi, toàn thân run lên, cổ nàng đỏ ứng lên lại càng tôn thêm vẻ đẹp vốn có. Hắn… hắn sẽ không làm như vậy trước mặt tất cả mọi người chứ? Thân thể nàng càng run rẩy, rốt cuộc không nén được ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo! Hàn Hạo ngỡ ngàng, cau mày dường như đang suy nghĩ gì đó. Weinman dường như không tìm thấy một chút ý nghĩ khinh bạc, dâm loạn nào trên gương mặt hắn. Đôi mắt Hàn Hạo trong suốt, dường như hắn không phải đang sờ một mỹ nữ mà chính là một kiện binh khí hay một kiện y phục, chỉ có mục đích thăm dò chứ không hề có dục vọng nào! Weinman căn bản không biết Hàn Hạo muốn làm gì. Nếu là một người đàn ông bình thường thì tại giờ khắc này sẽ không thể nào giấu diếm được dục vọng của mình. Hàn Hạo dường như là người đầu tiên đã phá bỏ đi quy luật đó! Khi Weinman đang miên man suy nghĩ, Hàn Hạo đã nhẹ nhàng di chuyển bàn tay tới bộ ngực đầy đặn của nàng… "A…" Đám thủ hạ của Weinman ở bên ngoài xem ra đã không thể khống chế được sự kinh ngạc của mình, nhịn không được phát ra tiếng thở nhẹ. Dường như sự xấu hổ của Weinman đã chiếm được quyền điều khiển thân thể. Đột nhiên nàng nhanh chóng lui về sau, thoát khỏi ma chưởng của Hàn Hạo đang đặt tại ngực nàng. Miệng thở hổn hển, bộ ngực sữa của Weinman như là một dãy núi bị động đất, nhấp nhô không ngừng, vẽ ra từng đường cong mỹ lệ chấn động lòng người. - Hàn…Hàn Hạo, ngươi… ngươi sao có thể? Hàn Hạo hiện giờ đang ngẩn người, kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, Weinman ấp a ấp úng, vẻ mặt ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì. - Kỳ quái… Thật kỳ quái… Hàn Hạo nhìn bàn tay phải mới vừa mới đặt trên ngực Weinman, khẽ lẩm bẩm. Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất khác lạ, một luồng kích thích như nước lũ và thú dữ đánh nhau khiến cho hắn thật sự bị sốc, không đợi Hàn Hạo hiểu được cảm giác trong cơ thể mình thì Weinman đã vội vàng rời đi. Hàn Hạo kinh hãi giật mình, đột nhiên lắc đầu thở dài một hơi, dường như muốn đem cảm giác kì dị vừa xuất hiện quăng ra khỏi thân thể, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ của Weinman nói: - Hôm nay cứ như vậy đã, lần sau chúng ta thử nghiệm lại. Weinman rất lúng túng, nhìn thoáng qua những thủ hạ của nàng thì thấy bọn họ đều đang hồn bay phách lạc. Nàng thầm cắn chặt răng mà mắng: "Đồ vô lại, ngươi tại sao có thể làm như vậy trước mặt mọi người chứ? Vì sao không thể chọn một nơi yên tĩnh?" Là muốn làm nhục ta sao Tức chết ta rồi… - Nhìn đủ chưa? Tất cả cút ngay cho ta! - Hai mắt Weinman như phóng ra hàn quang hướng về phía đám thủ hạ của mình mà trút giận. - Tuân…. tuân mệnh. Những kẻ kia vừa rồi còn ngây ra nhìn Weinman, bỗng nhiên trong nháy mắt đều biến mất không còn ai. Cho đến khi chỉ còn Weinman và Hàn Hạo ở đây, nàng mới hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh hỏi Hàn Hạo: - Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Hàn Hạo sửng sốt, vẻ mặt lạnh lùng vừa mới khôi phục một lần nữa bị phá bỏ, không biết vì sao hắn khi đối mặt với Weinman lại không thể duy trì vẻ lạnh lùng của mình. Suy nghĩ chốc lát, Hàn Hạo rốt cuộc cũng không biết mình muốn làm gì, cau mày nói: - Ta còn chưa nghĩ ra. - Còn chưa nghĩ ra? - Dáng vẻ Weinman bây giờ dường như sắp bị tức chết, trước mặt nhiều người như vậy mà Hàn Hạo lại đi sờ vào những bộ vị mẫn cảm trên người nàng. Vậy mà hiện tại còn nói chưa nghĩ tới. Cho dù trước mặt người khác Weinman có cường đại như thế nào thì nàng dù sao cũng là phụ nữ, những lời nói như vậy tự nhiên không thể nói ra, Weinman chỉ có thể ngầm oán hận hỏi lại: - Vậy ngươi nói xem, ta bây giờ có phải người đàn bà của ngươi không? - Đương nhiên là phải rồi! Câu trả lời của Hàn Hạo rất dứt khoát không một chút do dự khiến cho Weinman rất vui mừng. Thầm nghĩ có câu nói đó của ngươi cũng đủ rồi. Không đợi Weinman cao hứngg, Hàn Hạo liền bổ sung thêm một câu: - Ngươi sau khi tới Vùng Đất Hỗn Loạn sẽ giống với mấy người Polo, đều là thủ hạ của ta, đều phải nghe lời của ta. Còn nữa, những người mới tới này cần phải huấn luyện lại! - Cùng… với Polo giống nhau? Hiển nhiên Weinman sau khi nghe thấy tên Polo được nhắc đến liền cuống quít nói: - Này… này, tại sao chúng ta có thể giống nhau được, Polo là nam nhân, ta lại là nữ nhân! Với lại ngươi vừa mới còn, còn… - Đều như nhau ! - Hàn Hạo lạnh lùng nói: - Cùng là thủ hạ của ta, sao có thể khác nhau được! Lời vừa nói ra, Weinman thẹn quá thành giận nói: - Hàn Hạo, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi… ngươi sao có thể như vậy ? Ngươi hôm nay phải nói rõ cho ta, Weinman ta không phải là không có ai thích! Ngươi nếu như coi ta và Polo là thủ hạ giống nhau, ta và ngươi từ đây lập tức chấm dứt! Mắt thấy Weinman đang giận, Hàn Hạo dường như càm thấy chính mình có chỗ không phải nhưng là hắn lại không biết mình đã sai chỗ nào. Hắn cau mày suy nghĩ thật lâu đột nhiên giống như đã thong suốt. Đối với Polo, hắn có thể lạnh lùng vô tình hạ mệnh lệnh, tuyệt đối không thể sinh ra những ý nghĩ kỳ quái và hỗn loạn như vừa rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL - Thì ra là có chút khác biệt… - Hàn Hạo sửng sốt một lát đột nhiên lầm bầm nói: - Không sai, ngươi khác với mấy người Polo, ngươi là đàn bà, là người của ta…Polo kia cái gì, hắn là nam nhân, nam nhân của ta ? - Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng nghĩ ra khiến cho Hàn Hạo có chút không hiểu được chính mình. Weinman thấy Hàn Hạo đang lầm bầm nói hươu nói vượn thì chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, tức giận nói: - Polo làm sao có thể là nam nhân của ngươi chứ! Ngươi… ngươi đang nói lung tung cái gì vậy…? Đột nhiên lúc này Weinman nhớ tới Hàn Thạc từng nói với nàng một câu: - Hàn Hạo cho tới bây giờ không có kinh nghiệm sống chung với phụ nữ, hắn luôn luôn tu luyện một mình cho nên về phương diện này hắn căn bản là không biết cái gì! Trong chốc lát Weinman dường như hiểu ra vấn đề gì đó, do dự chốc lát rồi hỏi: - Hàn Hạo, ngươi có biết cái gì là tình yêu không ? Khuôn mặt Hàn Hạo ngỡ ngàng nhìn Weinman lắc lắc đầu: - Không biết, ta chưa từng gặp qua thứ đó, cũng chưa từng thử qua! Cho đến bây giờ thì Weinman đã hiểu rõ tất cả! Hóa ra Hàn Hạo không phải cố ý khinh bạc, uy hiếp nàng, mà đơn giản là hắn vốn không biết cái gì cả! Hành động vừa rồi của Hàn hạo xem ra chỉ là bản năng mà ngay cả hắn còn không biết mình đã làm gì ! Weinman bỗng có cảm giác giống như mình đã nhặt được một món bảo vật, nhìn vào bộ dáng ngỡ ngàng của Hàn Hạo, nàng cảm thấy thuận mắt. Một nam nhân đẹp trai, lạnh lùng,cường đại lại chưa có một chút kinh nghiệm yêu đương nào. Thật không thể tưởng tượng nổi ! - Khó trách, khó trách! - Weinman lắc đầu cười khổ, trong lòng mừng thầm quyết định nhất định phải bắt lấy cái đầu gỗ này, đem hắn vĩnh viễn trở thành hình bóng của mình. " Không tốt !" Khi Weinman đang miên man suy nghĩ thì Hàn Hạo đột nhiên biến sắc, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: - Mang người của ngươi lập tức rời khỏi nơi này đến Vùng Đất Hỗn Loạn trước! - Có chuyện gì vậy? - Weinman hoảng hốt, nàng ý thức được tình huống khác thường này mà hỏi lại. - Là Dagmar ! Hắn đã đến rồi, ta cảm nhận được khí tức trên người của hắn! - Hàn Hạo nói với Weinman: - Ngươi lập tức rời khỏi nơi này, ta ngăn chặn hắn! - Là thống lĩnh của Tử Vong thần vực chúng ta sao? - Weinman kinh hãi, sốt ruột nói: - Nếu là như vậy thì ngươi mau đi trước đi, ta sẽ ở lại ngăn cản hắn! - Ngươi ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được thì cản kiểu gì! - Khuôn mặt Hàn Hạo trở nên lạnh như băng, dáng vẻ không kiên nhẫn nói: - Nghe lời ta, lập tức rời khỏi nơi này! Yên tâm đi, hắn sẽ không giết được ta đâu! Weinman nhìn chăm chú Hàn Hạo vài giây rồi gật đầu quả quyết nói: -Được! Sau khi ta đi, ngươi phải sống sót đấy! - Nói xong, Weinman cũng không quay đầu lại, lập tức đi đến chỗ các thủ hạ ra lệnh: - Mọi người đi theo ta, lập tức rời khỏi nơi này! Những thủ hạ của Weinman đều hoài nghi, không rõ tình hình hiệ giờ nhưng cũng nhanh chóng theo sau Weinman rời đi. Hàn Hạo đứng tại chỗ, tay cầm cốt thứ thương dài ba mét, lặng lẽ chờ Dagmar đến nơi. Chỉ sau mười phút, bạch cốt vương tọa đột nhiên phủ xuống, Dagmar mặt đeo một chiếc mặt nạ đang ngồi trễm trệ trên vương tọa. Vì mục tiêu lần này của hắn là Hàn Hạo nên việc rời đi của Weinman, Dagmar cũng không có hành động gì. - Hàn Hạo, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi! - Dagmar ngồi trên bạch cốt vương tọa nhìn xuống Hàn Hạo đang đứng phía dưới. Nhìn thấy bộ dáng giống như gặp cường địch của Hàn Hạo liền cười hỏi: - Như thế nào, còn muốn động thủ với ta sao? - Thống lĩnh. - Hàn Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, hờ hững nói. - Hàn Hạo, ta đối xử với ngươi không tệ vì sao ngươi phản bội ta mà về với tên Bryan kia? - Đôi tay của Dagmar từ từ ở trong tay áo duỗi ra, da thịt tái nhợt không một tia huyết sắc, móng tay sắc nhọn như câu. Trên cao nhìn cuống hai tay của Dagmar giống như đang bao phủ Hàn Hạo. Lực lượng tử vong dần dần hội tụ trên ngón tay của hắn, hình thành từng làn khói đung đưa. Hàn Hạo trong nháy mắt trở nên lạnh như băng không một chút hỗn loạn, yên lặng nói: - Xin lỗi, là do ngươi không đủ mạnh để ta cam tâm tình nguyện thần phục! Dagmar cười lạnh, khinh thường nói: - Là tên Bryan kia sao? Hắn có thể cho ngươi cái gì? Đừng quên ngươi là liệp thần giả, ngươi và ta giống nhau, liên minh liệp thần giả mới là nơi ngươi cần đến! Bất kể thế nào thì thân phận của ngươi chính là gông xiềng trói buộc ngươi cả đời, không gì có thể thay đổi được! Gật gật đầu, Hàn Hạo nói: - Không sai, ta tuy không thay đổi được thân phận liệp thần giả của mình nhưng ta có thể tự thay đổi địa vị của mình trong đám liệp thần giả! - Ngón tay chỉ thẳng vào Dagmar, Hàn Hạo quát lạnh: - Thống lĩnh, ngươi không giết nổi ta đâu! Cuối cùng sẽ có một ngày, ta trở thành thủ lĩnh của tất cả liệp thần giả! - Không biết tự lượng sức! - Dagmar hừ lạnh, bạch cốt vương tọa đột giống như dời non lấp biển đem Tử Vong lực lượng như một tòa núi lớn đè ép xuống. Trên tay hắn xuất hiện một làn khói màu xám, bỗng nhiên biến thành rất nhiều xạ tuyến đánh tới, ở trong không khí truyền đến tiếng "xuy xuy" ghê rợn. - Hàn Hạo, ta tốn hơn vạn năm mới có thể trở thành thống lĩnh của liệp thần giả, ngươi nghĩ mình có đủ khả năng hay sao ? Muốn trở thành thủ lĩnh của tất cả liệp thần giả thật sự là người ngốc nằm mơ! Hôm nay ta nhất định phải thu về những thứ mà ta ban cho ngươi! - Dagmar không khách khí nữa, từ bên trong bạch cốt vương tọa bắn ra cốt mâu. - Những thứ của ta đều không có chút gì quan hệ với ngươi! Ngươi ban tặng cho ta chỉ là danh phận thủ lĩnh liệp thần giả nhỏ nhoi, không đáng nhắc tới! - Tử Ma Nhãn của Hàn Hạo chợt léo ra tà quang rồi nhanh chóng biến mất. Sau lưng. bảy thanh cốt thứ bay ra nhưng không phải công kích Dagmar mà là cắm ở bảy phương hướng xung quanh mình. Bảy luồng lực lượng bất đồng từ bên trong những thanh cốt thứ tràn ra, âm thanh của từng hung hồn bên trong gào thét, không biết đã giam cầm bao nhiêu lệ hồn ở trong đó. Giờ khắc này, toàn thân Dagmar chấn động, hắn cảm thấy Tử Vong nguyên tố xung quanh hỗn loạn, không còn quen thuộc như trước đây nữa. Cùng lúc đó, một khối Vong Hồn bia mà Hàn Hạo lấy được từ vong linh giới bay ra khỏi ngực của hắn. Trong nháy mặt, mộ bia cao chọc trời chắn trước mặt Hàn Hạo. Toàn bộ văn tự kì dị trên Vong Hồn bia đột nhiên như sống lại giống như có sinh mạng của con người xoay tròn quanh Vong Hồn bia, liên kết với bảy cây cốt thứ… Lấy Hàn Hạo làm trung tâm, tất cả Tử Vong nguyên tố trong phạm vi trăm dặm đều bị Vong Hồn bia hút vào, ngay cả Dagmar có cảnh giới chủ thần cũng lờ mờ cảm thấy lực lượng Tử Vong đang cực kì hỗn loạn làm cho hắn có phần khống chế không được… Tay cầm cốt mâu dài ba mét, Hàn Hạo thờ ơ nhìn bạch cốt vương tọa của Dagmar, bỗng nhiên rống lên. Từ bên trong Vong Hồn bia truyền ra lực lượng chấn động mãnh liệt trực tiếp ảnh hưởng đến Tử Vong lực lượng của Dagmar. Hắn đột nhiên cảm thấy Tử Vong lực lượng trong cơ thể đột ngột chảy rất nhanh về hướng Vong Hồn bia. - Thứ đó là gì? - Dagmar run sợ có chút không dám tin nhìn Vong Hồn bia đang hấp thu Tử Vong nguyên tố trong phạm vi trăm dặm. Vong Hồn bia ban đầu chỉ cao mấy chục mét bỗng chốc vọt lên như một ngọn núi hùng vĩ ở trong trời đất. Vong Hồn bia sau khi biến đổi có thể thấy rõ phía trên mặt bia còn có rất nhiều văn tự, bên dưới là đủ loại xương cốt chất đống. Một tia Tử Vong lực lượng vận chuyển khắp Vong Hồn bia giống như là kinh mạch trong cơ thể con người, cực kì quái dị! Dagmar không thể khống chế được Tử Vong thần lực của mình. Ngọn núi Vong Hồn bia phát ra một luồng năng lượng kì lạ, chẳng những ảnh hưởng đến Tử Vong nguyên tố mà còn ảnh hưởng đến người tu luyện Tử Vong lực lượng. Dagmar vô cùng sợ hãi, lập tức thu công kích về.. Tập trung tất cả lực lượng trong cơ thể, liều mạng ngăn không cho thần lực tiếp tục trôi đi. Dù sao Dagmar cũng có cảnh giới chủ thần, sau khi hắn ổn định thần hồn ngừng công kích Hàn Hạo, toàn lực chống đỡ sự thôn phệ Tử Vong lực lượng của Vong Hồn bia. Thần lực trong cơ thể đã dần ổn định lại, không còn chảy về phía Vong Hồn bia nữa. - Không có khả năng, điều đó này không có khả năng! - Dagmar thở hổn hển, đôi mắt trên mặt nạ đầy vẻ hoang mang nói: - Ngươi chưa đạt đến cảnh giới chủ thần, không thể có lực lượng đáng sợ như vậy, ngươi rốt cuộc là ai? Lúc này Hàn Hạo đứng ở trên đỉnh Vong Hồn bia, vô số sương mù trắng xóa tuôn ra bao phủ xung quanh hắn, giờ khắc này Hàn Hạo dường như đã trở thành một bộ phận của Vong Hồn bia! - Dagmar, mặc dù ngươi tu luyện Tử Vong lực lượng cao hơn ta nhưng ngươi cũng không giết chết được ta đâu! – Tiếng nói của Hàn Hạo từ trong sương mù mênh mông truyền đến: - Những ai tu luyện Tử Vong lực lượng đều bị ảnh hưởng từ Vong Hồn bia. Ngoại trừ Tử Vong chủ thần có thần cách ra thì tất cả những ai tu luyện Tử Vong lực lượng đều không thể giết chết ta! - Thứ kia rốt cuộc là gì ? – Dagmar trong lòng mù mờ, hắn gần như đã tin lời Hàn Hạo nói, bởi vì lực lượng trên Vong Hồn bia đã nói lên tất cả. Hàn Hạo trầm ngâm một chút rồi trả lời: - Ta cũng không biết ! - Dừng lại một chút, Hàn Hạo nói tiếp: - Ta hiện giờ vẫn không thể tự do khống chế lực lượng của nó, chờ đến khi có thể thật sự đem tất cả lực lượng của nó phát huy ra hết thì ngươi chỉ còn con đường chết mà thôi! Những lời này vừa nói ra, vòng xoáy Tử Vong vĩ đại từ trong phạm vi của bảy thanh cốt thứ, lấy Vong Hồn bia làm trung tâm dần dần bay lên. Sau khi vòng xoáy Tử Vong bao phủ Vong Hồn bia, một trận cuồng phong mãnh liệt thổi qua đem vòng xoáy Tử Vong tan biến không tung tích. Vừa mới đây, Hàn Hạo còn dựng lên một Vong Hồn bia đáng sợ, trong nháy mắt đã cùng bảy thanh cốt thứ đột ngột tan biến. Dagmar hồn bay phách lạc, miệng lưỡi khô khốc nhìn mặt đất đang dần dần khôi phục nguyên dạng. Một lúc lâu mới lắc đầu lẩm bẩm: - Khó trách hắn không cam lòng ở dưới trướng của ta, hóa ra đã cường đại như vậy rồi! Đại Ma Vương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]