Chương trước
Chương sau
Adelina dù ở trong tam đại Tử Vong kết giới nhưng vẫn vui vẻ như thường. Ba tác dụng kia không hề buông xuống được người nàng. Trước ngực nàng, hào quang lóng lánh chói mắt không ngừng chiếu rọi khắp cả khu vực này, ánh mặt trời chói chang cũng không rực rỡ mãnh liệt như vậy.
Năng lượng tinh thạch cực lớn như là quả lưu ly thủy tinh cầu, quang cầu hình oval ở chính giữa không ngừng tỏa ra ánh sáng chói lọi, cùng hào quang lóa mắt ở ngực Adelina hỗ trợ cho nhau, mang theo năng lượng kinh người cuốn về Hàn Hạo.
Nhìn thấy Adelina không hề hấn gì trong tam đại Tử Vong kết giới, Hàn Hạo lập tức thay đổi chiến thuật, hút Tử Vong nguyên tố duy trì tam đại Tử Vong kết giới nháy mắt vào trong cốt thứ. Không đợi thủy tinh lưu ly cầu kia tiếp cận, hắn đột nhiên giật lui về phía sau.
- Muốn chạy? - Adelina cười lạnh, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra, năm ngón tay xanh tươi như đạn bắn ra liên tục.
Lưu ly thủy tinh cầu được nàng khống chế, linh hoạt chuyển động nảy lên, mau lẹ như tia chớp, khóa chặt Hàn Hạo, theo sát phía sau hắn không buông!
Hàn Hạo tâm vẫn như thường, đôi mắt tà quang yêu dị sáng ngời, đột nhiên đứng tại chỗ bất động.
"Ken két! Ken két!"
Bảy đoạn cốt thứ sau lưng bắn vụt ra, từ bên sườn hắn đánh úp về phía Adelina đang cười lạnh. Cùng lúc đó, Hào Hạo đột nhiên ném cây cốt thứ trong tay ra, cốt thứ vừa xuất, vạn quỷ cùng khóc, từng luồng khí tức đen như mực lượn lờ trên bề mặt cốt thứ, hình thành một đám mặt quỷ dữ tợn đáng sợ.
Âm phong rét buốt thấu xương, cốt thứ thình lình há ra một cái miệng lớn dầy đặc răng nanh. Cốt thứ vốn chính là một vật chết, đột nhiên hóa thành một mãnh thú viễn cổ hung mãnh đáng sợ, sát khí tà ác hình thành từ hơn trăm ngàn lệ hồn hội tụ giờ phút này đã hiển lộ!
Adelina đang cười lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành sợ hãi, dường như không dự đoán được một cây cốt thứ thật bình thường vì sao lại có lực lượng tà ác đáng sợ như thế ẩn trong đó!
Không đợi nàng phản ứng lại, cốt thứ thoáng chốc đã ngoạm lấy lưu ly thủy tinh cầu của Adelina!
Cái mồm kinh khủng kia không ngừng cắn nuốt tạo ra những âm thanh "ken két ken két", tựa hồ sắp cắn nát năng lượng tinh thạch chắc chắn có thể so với kim cương.
"Vù vù! Vù vù vèo vèo!"
Bảy đoạn cốt thứ rít lên lao đến. Lực lượng băng hàn âm độc trong sát na bao trùm Adelina vẻ mặt kinh hãi. Cốt thứ chưa tới, lực lượng âm lãnh đã phát động đến trước.
Adelina càng giật mình. Lúc này nàng không hề liếc nhìn đoạn cốt thứ kia biến thành vật sống cắn nuốt lưu ly tinh cầu, lập tức tập trung chú ý lên bảy đoạn cốt thứ đang lặng lẽ phóng tới.
Ánh sáng năng lượng tinh thạch cực lớn từ ngực nàng phóng ra. Trong tích tắc, Adelina biến thành trạng thái tinh thể, giống như một khối hoá thạch hoàn chỉnh nhất, thoạt nhìn óng ánh trong suốt rất đẹp.
Chỉ có điều lại không có sức sống mà một sinh mệnh hẳn phải có!
Hào quang chói mắt từ người Adelina phóng ra, mang theo một cỗ lực lượng kinh người, dường như ảnh hưởng kết cấu không gian, bảy đoạn cốt thứ rõ ràng đã đến cạnh nàng, nhưng lại không tìm thấy điểm công kích chính xác, chỉ quanh quẩn không ngừng.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ở trên người ngươi, vì sao lại có một khí tức ta quen thuộc? - Adelina biến thành trạng thái tinh thể vẻ mặt vẫn băng hàn như cũ, ở xa xa trừng mắt với Hàn Hạo.
Đối xử với địch nhân, Hàn Hạo từ trước đến nay không hề nhiều lời, không nói một lời lướt về phía nàng ta.
Trong lúc tiến lên, hắn đột nhiên lắc cốt thứ biến thành to lớn, theo động tác vung của cánh tay hắn, từng khối năng lượng tinh thạch cỡ ngón cái từ trong cốt thứ chấn động rớt xuống. Từng khối năng lượng tinh thạch nhỏ sau khi bị cốt thứ giũ ra sớm đã không còn một tia năng lượng dao động, trở thành hòn đá nhỏ bình thường nhất.
Khối lưu ly thủy tinh cầu bị cốt thứ cắn nuốt bởi vì không thể tiếp tục nhận được năng lượng từ Adelina, bị trăm ngàn lệ hồn cùng lực lượng trong cơ thể Hào Hạo diệt trừ, tự nhiên chỉ còn một con đường là năng lượng bị tiêu hao sạch.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ta không nghĩ lại nhầm đối tượng! - Adelina thấy Hàn Hạo nhanh chóng lướt đến, sắc mặt phát lạnh, lại một lần nữa quát lên.
Hàn Hạo vẫn không nói một lời, cốt thứ trong tay không dừng lại, bị hắn ném mạnh ra.
Bảy đoạn cốt thứ sau lưng Hàn Hạo vẫn quanh quẩn cạnh Adelina, trước sau không nắm được mấu chốt, không thể tìm được điểm công kích trên người đối phương. Nhưng đoạn cốt thứ trong tay Hàn Hạo tồn tại vô số lệ hồn, dường như không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mãnh liệt từ người Adelina, xuyên thấu tầng tầng quầng sáng, đâm thẳng tới ngực nàng ta.
Adelina sắc mặt lại biến đổi, quầng sáng chói mắt từ bên cạnh nàng lập tức biến mất vô tung vô ảnh, đoạn lấy ra một cái la bàn có đồ án điểm xuyết bởi một bầu trời sao. La bàn vừa xuất hiện, tức khắc sinh mệnh bay ra.
"Keng!"
La bàn đánh lên mặt cây cốt thứ của Hàn Hạo kia, lực lượng kỳ dị từ la bàn xâm nhập vào cốt thứ, đám linh hồn hung hồn tiếp xúc với la bàn chợt rung động, rồi biến thành từng luồng khói nhẹ tiêu tán giữa thiên địa.
Dị quang hai mắt Hàn Hạo chợt lóe, không chút nghĩ ngợi nâng tay xuất chiêu, thu hồi cây cốt thứ lại, tâm niệm khẽ động, liền tính vận dụng lực lượng mảnh thần cách cùng ma công thật sự liều mạng với Adelina.
Hắn cảm giác được trên la bàn có Vận Mệnh lực lượng kỳ dị. Loại lực lượng này trước kia hắn hiếm khi gặp được, biết đây là một hệ thần bí nhất, huyền ảo nhất trong mười hai đại lực lượng áo nghĩa, lực lượng này vô cùng đáng sợ, lệ hồn trong cốt thứ của hắn căn bản không chịu nổi.
Hạ quyết tâm, Hàn Hạo không chút do dự, thu hồi tất cả cốt thứ, lập tức xông về phía Adelina.
Cái thân thể này vốn vô cùng chắc chắn, hắn hao phí thời gian cùng tinh lực với nó so với cây cốt thứ ba mét nhiều hơn nhiều. Hiện nay trong thân thể này còn ẩn chứa lực lượng mảnh thần cách của Tử Vong hệ, điều này càng làm cho hắn tiến thêm một bước.
Có thể nói không chút khách khí, thân thể này đã trở thành vũ khí bí ẩn nhất của hắn, ở phương diện nào đó, nó còn đáng sợ hơn đoạn cốt thứ trước giờ hắn nắm trong tay.
Hàn Hạo vừa động, Adelina đã biết hắn muốn liều mạng. Bởi vì trước đó dù chiến đấu thế nào, nét mặt Hàn Hạo đều vô cùng bình tĩnh, tựa như không thèm quan tâm đến nàng, nhưng mà lần này tự mình vọt tới, biểu tình vô cùng chuyên chú, so với lúc trước rõ ràng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Đối với Hàn Hạo, trong tâm Adelina hết sức kiêng kị. Sức mạnh hắn thể hiện khiến nàng có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Như hiện tại, nếu không có la bàn mẫu thân nàng ban cho, không chừng lúc đoạn cốt thứ kia hạ xuống nàng đã thụ thương rồi, cho nên nhìn thấy Hàn Hạo muốn liều mạng, Adelina rất sốt ruột.
- Ngươi có biết Bryan không? - Ngay lúc Hàn Hạo sắp đến trước mặt mình, nàng dồn sức hét lớn.
Hàn Hạo đang nghiêm túc lướt tới, đột nhiên giật mình dừng lại, đứng trước Adelina hơn mười thước ngây ra, có chút kỳ quái nhìn Adelina, gật đầu, hỏi:
- Ngươi là ai? Làm sao biết cha ta?
Lời vừa nói ra, đổi lại Adelina ngạc nhiên, thốt lên:
- Cái gì? Ngươi, ngươi là con của hắn? Điều này sao có thể?
Từ hư không hạ xuống đất, Hàn Hạo bình tĩnh nhìn Adelina, hỏi:
- Ngươi và cha ta là địch hay là bạn?
- Đương nhiên là bằng hữu, ta đang muốn tìm phụ thân ngươi đây, ngươi dẫn ta đi nhé? - Adelina cười hì hì, trong lòng tuy rằng vẫn còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng ngoài mặt không lập tức biểu lộ ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hàn Hạo không đáp ứng nàng ngay, mà nhìn xoáy vào Adelina, hình như đang phán đoán lời nàng ta nói là thật hay là giả. Một lát sau, hắn mới nói:
- Cha ta ở Ma Ẩn cốc của Vùng đất hỗn loạn, ngươi tới chỗ đó tìm phụ thân đi, ta còn có việc phải làm.
Nói xong, Hàn Hạo không nhiều lời nữa, cũng không thèm nhìn Adelina, quay đầu nhanh chóng đi xa. Hắn cảm ứng được Tử Vong Chủ thần Nestor đang toàn lực đuổi tới bên này, hắn không thể lưu lại chỗ này lâu hơn nữa.
Mặt khác cũng bởi vì nếu từ chỗ này không đi vòng tới Vùng đất hỗn loạn, rất có khả năng sẽ chạm mặt với Tử Vong Chủ thần, nếu không may giữa đường đụng phải Nestor, vấn đề có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Adelina còn chưa kịp nói thêm cái gì, Hàn Hạo đã biến mất tăm, vẻ mặt nàng chán nản, nghiến răng thấp giọng mắng:
- Có gì đặc biệt hơn người chứ, làm như ta không biết chỗ đó ấy!
Khó hiểu nhìn phương hướng Hàn Hạo biến mất, hai mắt Adelina lấp láy một lúc, mới thấp giọng lẩm bẩm:
- Gã này ngay từ đầu đã hấp dẫn lực lượng của ta đến đây, rõ ràng là lực lượng từ mảnh thần cách Tử Vong, vừa rồi hắn cũng chưa thi triển toàn bộ lực lượng. Ừm, nghe nói Tử Vong Chủ thần Nestor đến Vùng đất hỗn loạn, chẳng lẽ là vì hắn?
Adelina do dự một chút, hừ hừ nói:
- Quên đi, nếu không phải nể mặt Bryan, ta nhất định nói cho tên kia.
Dậm chân, nàng hung hăng trừng mắt nhìn phương hướng Hàn Hạo rời đi, đoạn xoay người, tiến thẳng theo hướng Vùng đất hỗn loạn.
......
Vận Mệnh thần vực, thần điện.
Bóng dáng Vận Mệnh nữ thần dần dần ngưng tụ:
- Adelina, xem ta mang về cho con vật gì này, là tinh thạch con thích nhất ăn đấy!
Vận Mệnh nữ thần vẻ mặt hiền hậu, giọng nói êm dịu quanh quẩn trong thần điện.
Nửa ngày sau, Vận Mệnh nữ thần cười khổ, lắc đầu, lẩm bẩm:
- Lại lén lút trốn đi. Nha đầu này, không thể thành thật ở nguyên một chỗ sao.
- Hừ, nhưng lần này chắc là sẽ không đi quá xa, ha ha, nha đầu này gần đây thực lực tiến nhanh, hẳn là không có vấn đề gì.
Hướng ánh mắt tới Vùng đất hỗn loạn, hai mắt Vận Mệnh nữ thần dường như có hai cái la bàn đầy ngôi sao đang từ từ chuyển động, cả người nàng thoạt nhìn giống như là một cỗ máy vận chuyển phức tạp, mà không phải một nhân loại có xương có thịt.
- Hàn Thạc à Hàn Thạc, hy vọng lực lượng hắn để lại cho ngươi có thể khiến ngươi trợ giúp chúng ta mở ra thành Thiên Không... - Vận Mệnh nữ thần nhìn về Vùng đất hỗn loạn nơi xa, khẽ lẩm bẩm.
......
Vùng đất hỗn loạn, Ma Ẩn cốc.
Đang bế quan tu luyện, Hàn Thạc bỗng nhiên có một loại cảm giác khó chịu, không kìm được từ trong sân tu luyện bay ra, đứng ở phía trên Ma Ẩn cốc, nhìn về hướng Vận Mệnh thần vực, thì thào:
- Hàn Hạo ở đó sẽ không xảy ra bất ngờ gì chứ?
Nghĩ như vậy, hắn suy nghĩ có cần đi Vận Mệnh thần vực xem xét hay không, bởi vì hắn tin tưởng cảm giác linh hồn của mình.
- Đại nhân, có tin tức. - Nhưng ngay vào lúc này, Zoch đi tới bên cạnh hắn, cung kính thưa.
- Sao?
Hàn Thạc mỉm cười, nhìn Zoch nói:
- Tin tức từ Thâm cốc à?
Gật đầu, Zoch trả lời:
- Sự tình có phần bất ngờ, thế nhưng kết cục cũng không ngoài dự đoán của đại nhân. Nhận được tin tức tin cậy, Tử Vong Chủ thần vẫn chưa xuất thủ với thiếu gia Hàn Hạo, người chắc là đã rời khỏi Thâm cốc, cũng có khả năng đã rời khỏi Vùng đất hỗn loạn.
Zoch đầu tiên là nói kết quả cho Hàn Thạc, sau đó thuật lại từng chi tiết, nhấn mạnh việc Dagmar đột nhiên đến.
- Dagmar bị mảnh thần cách dụ hoặc đã hoàn toàn bị đảo loạn tâm cảnh, lại dám liều lĩnh lẻn vào Thâm cốc. Hừ, nếu không có hai tên Logue, Thiel lòng mang dị tâm, gã kia khẳng định không thể còn sống rời đi! - Hàn Thạc tuy rằng chưa đích thân tới hiện trường, nhưng theo lời Zoch kể liền suy đoán không sai sự thật mấy.
- Thần thể mấy tên thủ hạ đắc lực nhất của Dagmar bị hủy hoàn toàn, mặc dù thần hồn đã được hắn mang đi, nhưng mà mấy người kia muốn khôi phục như lúc ban đầu cũng vô cùng khó. Qua trận chiến này, Dagmar đã không còn đáng sợ nữa. - Zoch cười nói.
- Ngàn vạn không được xem thường một tên đã điên cuồng!
Hàn Thạc không lạc quan giống như Zoch, ngược lại trịnh trọng dặn dò hắn:
- Thật chú ý Dagmar cho ta, một tên Chủ thần đánh mất lý trí sẽ làm ra một số chuyện chúng ta không thể đoán trước, thời gian này bảo người trong cốc tạm thời không được rời khỏi.
- Vâng! - Zoch cung kính thưa.
- Ừ, ngươi lui xuống đi.
Hàn Thạc gật đầu, phất tay ý bảo Zoch rời đi. Chờ sau khi gã biến mất, hắn mới có chút kỳ quái nhìn về hướng Vận Mệnh thần vực xa xôi, lẩm bẩm:
- Nếu không có vấn đề gì, cảm giác vừa rồi rốt cuộc là thế nào nhỉ? Vận Mệnh thần vực là địa bàn của mẫu thân Adelina, chẳng lẽ nàng ta xảy ra chuyện gì? Không có khả năng, ở Vận Mệnh thần vực, ai dám động đến nàng ta?
Suy nghĩ một hồi, Hàn Thạc cũng không đưa ra được kết luận gì, bèn tạm thời gác lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bắt tay chuẩn bị ứng phó công kích của liên minh Liệp thần giả sắp đến.
Tử Vong Chủ thần đã rút khỏi Vùng đất hỗn loạn, đã không còn nhân vật đáng sợ có thể ảnh hưởng hai bên, một trận chiến đã bị chậm trễ này không còn nhân tố trở ngại nữa. Hàn Thạc biết, mục tiêu Ma Ẩn cốc này, ít ngày nữa sẽ nghênh đón công kích của liên minh Liệp thần giả.
......
Vào một ngày, ngoài Vùng đất hỗn loạn, một luồng khói đen lượn lờ phía trên ngọn núi trọc.
Mười hai đại thống lĩnh liên minh Liệp thần giả tề tụ với nhau. Phía dưới ngọn núi trọc rậm rạp toàn bộ đều là Liệp thần giả, một số mắt lộ hàn quang, tính toán sơ lược một chút, không dưới vạn người.
Những năm gần đây, mười hai đại thống lĩnh Liệp thần giả chưa từng tề tụ với nhau như hôm nay, cũng không có cơ hội đoàn kết nhất trí đối phó một phương thế lực như vậy.
Một lão nhân mặt mũi hiền hậu, mặc một bộ y phục Quang Minh thần điện tế ti trắng tinh, cười tủm tỉm ý bảo mọi người nghe hắn nói.
- Gandalf, ngươi vẫn mặc bộ y phục tế ti rách nát kia sao ? Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng có thể trở về trong lòng Quang Minh thần ? - Dalca cổ quái nhìn thống lĩnh Liệp thần giả Quang Minh thần vực Gandalf, lãnh đạm trêu chọc.
- Hắn nếu có thể trở về trong lòng Quang Minh thần, ta đã sớm được Băng Tuyết thần điện triệu hồi! - Thống lĩnh Thuỷ thần vực Bickmore cười lạnh cất tiếng.
Gandalf có chút xấu hổ, cười gượng giải thích:
- Là Quang Minh thần từ bỏ ta, kỳ thật trong lòng ta vẫn rất nguyện ý hầu hạ ngài. Nếu Quang Minh thần thật sự có thể tha thứ cho ta, nói không chừng ta thực sẽ bằng lòng trở lại bên cạnh ngài.
- Ha ha, trở lại bên cạnh Quang Minh thần? Làm gì? Đánh lén hắn một lần nữa à?
Dalca cười không kiêng nể gì, hướng tới Gandalf chắp tay, vẻ mặt kính nể nói:
- Ngươi thân là một trong tam đại Quang thủ vệ, có thể làm ra loại chuyện này ta thật sự phục ngươi sát đất! Trong số chúng ta, quả không ai cường hãn được như ngươi, càng làm cho ta bất ngờ là ngươi lại có thể sống sót đến bây giờ!
- Quá khen quá khen!
Gandalf vẻ khiêm tốn, khom người hướng tới hư không hành lễ, thành kính nói:
- Ca ngợi Quang Minh thần, ta sẽ cố gắng sống sót, sống đến ngày nào đó thần cách ngươi ly thể!
- Được rồi, ta không có hứng thú nghe các ngươi nói nhảm, nên hành động thì hành động đi! - Ngồi ở phía trên bạch cốt vương tọa, Dagmar hừ lạnh một tiếng, sốt ruột ngắt lời.
- Dagmar, cũng là ngươi dũng mãnh như thần! Vô thanh vô tức xông thẳng tới đại bản doanh Vùng đất hỗn loạn, vì chúng ta tạo ra khí thế, ha ha, trận chiến này nếu có thể thắng, công của ngươi không thể không có nha!
Thống lĩnh Lôi thần vực Regis hắc hắc cười quái dị, kỳ quái nói:
- Nhưng nếu ngươi có thể quét sạch cả bọn Thiel, Vassis, Logue, ta càng bội phục ngươi, hắc hắc, chúng ta đây chỉ cần qua đó thu thập tàn cục là được rồi, ngươi nói có phải không?
- Regis, ngươi cho là ngươi hiện tại có thể chiến thắng ta?
Dagmar ngồi trên bạch cốt vương tọa, âm trầm nói:
- Muốn thử luôn hay không? Bốn trăm năm trước ta có thể thắng ngươi, hôm nay cũng như vậy!
- Ta thật sự có hứng thú này! - Regis nhếch miệng cười, đột nhiên đứng lên, xem ra định động thủ với Dagmar thật.
Liên minh Liệp thần giả sở dĩ nhiều năm không đồng lòng, đó là bởi vì giữa bọn họ ai cũng có khúc mắc, vừa thấy mặt liền châm chọc khiêu khích, toàn vạch trần vết sẹo người khác.
- Nói ít một hai câu cả đi, trước tiên diệt bọn ở Vùng đất hỗn loạn đã, đến thời điểm phân địa bàn, hai người các ngươi muốn cãi thế nào thì cãi.
Gandalf vẻ tươi cười, sau đó lên giọng nói:
- Được rồi, mọi người tiếp tục đàm luận chính sự, ừm, xem nên chia làm mấy hướng công kích.
- Ta đánh phía Bryan, chỗ khác ta mặc kệ! - Dagmar hừ một tiếng, thân mình lại dồn bên trong bạch cốt vương tọa. Hành động ở Thâm cốc lần trước hắn tổn thất trầm trọng, còn không thể từ Hàn Hạo lấy được mảnh thần cách, đã sớm coi gã là cái đinh trong mắt, là cái gai trong thịt, hắn đã quyết tâm phải trừ bỏ Hàn Hạo, ép hỏi cho được tung tích mảnh thần cách.
Tuy rằng không biết vì sao trên người Hàn Hạo không có mảnh thần cách, nhưng lần trước hắn đã tận mắt chứng kiến Vong hồn bia có tồn tại, cho nên hắn sẽ không rời đi giống như Tử Vong Chủ thần, nhất định khoá chặt Hàn Hạo, đến khi có được mảnh thần cách, nghiền xương gã thành tro mới thôi.
- Ta cùng Athelstan và Dagmar đã quen thuộc, để hai người chúng ta cùng hắn đối phó Bryan và Ma Ẩn cốc đi. - Dalca liếc mắt nhìn Athelstan, đề nghị.
Athelstan cùng Dalca chắc là sớm có liên hệ, nghe vậy liền gật đầu.
- Một cái Hàn gia có đáng để ba người các ngươi cùng động thủ không? - Bickmore của Thuỷ thần vực hừ lạnh, có chút không hài lòng với an bài này, cảm thấy phía Dalca chiếm tiện nghi.
- Ấy... Hàn gia xác thực vô cùng cường đại, ta đã từng động thủ với bọn chúng, ta biết. Mặt khác, Dagmar thực lực giảm mạnh, ta nghĩ ba người chúng ta hợp lực, không có gì không thích hợp. - Dalca giải thích với Bickmore, ánh mắt lại nhìn phía Gandalf.
Trầm ngâm một chút, Gandalf nheo mắt cười nói:
- Thế cứ như vậy đi, Bickmore, Dagmar xui xẻo như thế, để cho bọn họ làm vậy đi.
Bickmore tuy rằng vừa mới lạnh nhạt với Gandalf, nhưng dường như vẫn nể mặt hắn, nghe vậy gật đầu, không nói thêm nữa, sự tình liền xác định như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.