Quay về hoàng cung, ba người Hoàng Kim Lân, Họa Tiêu Tư và Vân Phong là hoàng thành nhiệm vụ nhanh nhất.
Khi cả ba người giao ra yêu hải tinh thạch thì các Tông chủ Tông môn đều kinh ngạc không ngớt, xét đi xét lại cho cả ba đồng hạng nhất, có hai tên đến cùng lúc nhưng đều là tinh thạch bình thường liền bị xếp hạng tư và năm.
Dạ Nhược Y thì vừa quay về cũng không ở trong cung tĩnh dưỡng hay tu luyện, nàng đi sâu vào trong rừng, đến khu rừng nàng mới dừng lại, ngồi ở dưới góc cây to một lúc lâu, nàng nhắm mắt tựa như ngủ mà không phải ngủ, trong hơi gió mang theo mùi của yêu thú, nàng lên tiếng:
- Thiên Lâm Huân, nếu đến rồi thì ra đây đi, đừng ẩn nấp nữa!
Từ sau bụi cây trước mặt Dạ Nhược Y không xa, một con sói xanh từ trong bụi cây đi ra, Thiên Lâm Huân nhìn nàng, trong đôi mắt mang theo vẻ bối rối, khó sử.
Dạ Nhược Y nhìn vào mắt Thiên Lâm Huân, ngón tay khẽ dũi ra, nàng nhẹ nhàng cười:
- Lại đây đi.
Thiên Lâm Huân đi lại gần Dạ Nhược Y, nàng nhẹ nhàng điểm lên chán của Thiên Lâm Huân một cái, kế ước ma sủng biến mất, nàng lại một lần nữa dụa vào gốc cây, nhắm đi đôi mắt mệt mỏi lại.
- Ngươi đi đi, ngươi và ta chẳng còn là chủ tớ nữa, ngươi được tự do rồi.
- Tại sao? Chẳng phải nói năm năm sao? Ta theo ngươi chỉ mới có ba năm!
- Ta nhìn thấy... bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-vuong-va-huyet-quy-mang-so-13/3238043/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.