Chương trước
Chương sau
- Các hạ xin hãy bình tĩnh, Huyền đại sư sẽ ra ngay. Chuyện gì cũng có thể nói chuyện.

Một thị nữ ở trong Hoàng Kim Đại Thiên xoa dịu sự tức giận của tên tráng sĩ đang tức giận này.

- Không có chuyện gì để nói cả, đan dược của các người hại chết đồng đội của bọn ta, bọn ta không thể nào mà nguôi được cơn giận này.

- Các hạ chớ phát ngôn bừa bãi, Hoàng Kim Đại Thiên chúng ta buôn bán uy tín, xét qua bao đợt kiểm tra tỉ mỉ thì có lí nào sẽ có đan dược giả đi ra ngoài?

Từ phía sau Luyện dược phòng một lão nhân xuất hiện, tư thế uy phong lẫm lẫm, trên ngực còn mang theo huy hiệu Luyện dược sư Vương phẩm. Người này vừa nhìn là biết rõ hắn chính là Huyền đại sư mà mọi người nói đến.

Người trung niên kia vẫy vẫy tay, một nhóm bảy người đem một cái xác chết đến trước mặt Huyền đại sư.

Xác chết này trông rất khó coi, nhìn vào cứ như đã chết rất lâu khoảng hơn hai canh giờ nhưng thật chất người nàu chỉ mới chết chưa đầy một canh giờ.

Da trên người bị pha trộn hai loại màu là đỏ và tím, miệng vẫn còn nguyên vết sủi bọt, hóc mắt và mũi đều chảy máu đen, cả người như chỉ còn da bọc xương.

- Huyệt tử hồn tán.

Kiệt Khắc nhìn con người này liền biết rõ hắn bị trúng phải loại độc gì, nhưng không đi lên, vẫn đứng yên tại chỗ xem tiếp chuyện gì xảy ra.

- Các người là mua loại đan dược gì?

Huyền đại sư nhìn cái xác chết cũng tương tự như Kiệt Khắc là biết rõ hắn trúng độc nhưng lại không thể nào hiểu nổi đó là độc gì.

Tên trung niên kia nếch môi cười khinh, nói:

- Bọn ta mua Giải Hàn Sương Tử, trong tay ta còn vẫn còn những viên đan dược đó đây này, bọn ta mua của các người hai mươi viên, mỗi người hai viên, còn có số thứ tự do ngươi đánh lên nữa đấy. Ta nghĩ trong sổ ghi chép của các ngươi chắc cũng vẫn còn cái tên Hà Nhất Siêu ta mua đan vào hôn qua chứ?

Một thị nữ đến bên cạnh Huyền đại sư, cung kính lên tiếng:

- Quả thật hôm qua có người tên Hà Nhất Siêu đến mua Giài Hàn Sương Tử, người này mua hai mươi viên có số thứ tự trên đan dược là 13963 đến 13983, dùng để giải khí độc ở Hoàng Nguyên Mộng Huyền cảnh.

Nghe thị nữ này nói ra mọi người trong đại điện đều bàn tán xôn xao, Huyền đại sư ninh mi, hỏi:

- Các hạ ngươi hãy đưa cho ta xem những viên đan dược mà ngươi còn đi.

Hà Nhất Siêu lấy ra một hộp ngọc ném tới chỗ Huyền đại sư, vừa ném vừa quát:

- Mở to mắt của ngươi mà nhìn đi, người cần phải trả lại mạng sống cho huynh đệ của ta.

- Phải đó.

- Ngươi phải trả lại công đạo cho Linh Nhật đệ.

Những người trong nhóm đồng thời lên tiếng trách Huyền đại sư.

Một bên, Kiệt Khắc quan sát từ đầu chí cuối, hỏi Dạ Nhược Y:

- Muội nhìn xem suy nghĩ của họ đi.

- Biểu hiện phẫn nộ và câm tức của họ là thật không phải giả dối đâu, muội nghĩ bọn họ cũng chỉ là nạn nhân.

- Vậy thủ phạm là ai?

Kiệt Khắc không nói "thủ phạm là Huyền đại sư?" mà nói "thủ phạm là ai?" thì chứng tỏ cả hai bên đều là người bị hại, như vậy phải có người thứ ba trong chuyện này.

Nhờ vào năng lực có thể nghe thấy được suy nghĩ của người khác, Dạ Nhược Y lướt nhìn xung quanh sau đó dừng lại.

- Người đó ở trong đây?

Kiệt Khắc nhìn biểu hiện của Dạ Nhược Y dò hỏi.

- Phải. Huynh thấy tên tóc xám ở góc mười giờ không? Huynh có nhìn thấy hắn trông rất khác so với mọi người không?

Dạ Nhược nhìn về phía người tóc xám kia, hắn là một lão nhân đã trên bảy mươi, miệng cười khúc khích một cách gian xảo.

Kiệt Khắc nhìn người này một chút cười cười, bảo:

- Hắn cũng là luyện dược sư, Nhược Y muội chút nữa muội đừng để cho hắn thoát.

Dạ Nhược Y gật đầu không nói gì thêm, cả hai người vẫn không đi đến để giải rối trong sự tình này.

- Đem một con chó ra đây.

Lời nói vừa dứt, một con chó to lớn được đem ra. Huyền đại sư lấy một viên đan dược ném vào miệng con chó.

Viên đan dược vừa vào miệng chó liền có triệu chứng co giật, run rẩy cả người, miệng sủi bọt, mắt và mũi đồng thời chảy đầu máu đen, đồng tử liền trợn tròn sắc mặt con chó càng lúc càng khó coi, người nó cũng bắt đầu gầy đi, phần da của con chó cũng như người kia bị nhiễm màu tím và đỏ, thời gian vừa đầy một phút con chó liền ngã xuống.

Từ lúc nó bị trúng độc đến khi chết đều không thể cất lên một tiếng la.

Mọi người nhìn cảnh tượng này đều bàn tán xôn xao, có người lên tiếng:

- Hoàng Kim Đại Thiên là đồ lừa đảo, ta muốn trả lại đan dược, các ngươi bồi thường lại cho ta.

- Ta cũng vậy, bồi thường lại cho ta.

- Mạng người các người cũng dám chơi đùa như vậy sao?

...

- Các ngươi còn gì để chối nữa không?

Hà Nhất Siêu tiếng lên một bước quát lớn.

- Chuyện này đúng thật sự ta không còn gì để nói. Dấu hiệu và số đều là do chính ta làm ra, khí tức trên đan dược này cũng là loại khí tức lúc ta luyện chế mà tạo thành. Nhưng, đan dược này còn có một thứ khác.

- Không phải là do ngươi bỏ vào sao?

- Ta sẽ không bao giờ sơ suất như vậy!

Đại điện càng lúc càng căng thẳng, khi Hà Nhất Siêu định vồ lên đánh Huyền đại sư thì Kiệt Khắc cũng vừa bước lên.

- Bộp bộp.

Vỗ tay hai cái, Kiệt Khắc đến trước mặt hai người cười tủm tỉm:

- Huyền đại sư đây không thể giải đáp được cái vụ này, vậy để ta giúp ngươi đi.

Hà Nhất Siêu nhìn thấy Kiệt Khắc không giật mình, nhưng sau cái giật mình ấy lại là cái khinh thường:

- Chỗ này từ nơi nào chui ra một tiểu hài tử? Nơi này không phải là chỗ tiểu tử như ngươi có thể đến được biến đi.

Nhưng người cùng trong nhóm vừa định lên tiếng thì Huyền đại sư lại khom người cung cung kính kính với Kiệt Khắc:

- Vậy phiền Kiệt đại sư giúp lão Huyền Tâm Kinh ta đây.

Mọi người thấy biểu hiện của Huyền đại sư với một tên nhóc hơn mười tuổi như thế này không khỏi kinh ngạc cùng giật mình.

Kiệt Khắc không phải là lần đầu tiên đến nơi này, cậu đã đến đây rất nhiều lần trước kia, cùng với Huyền đại sư bàn luận về luyện dược, không chỉ vậy khu luyện khí và trận pháp cũng nhiều lần bàn luận với Kiệt Khắc, nên ở nơi này từ thị nữ đến cả lâu chủ của Hoàng Kim Đại Thiên đều quen biết và tôn kính vạn phần.

- Hà Nhất Siêu các hạ, không biết các hạ khi mua đan dược này có phải hay không một kẻ khác tiếp xúc với đan dược?

- Ngoại trừ ta và các huynh đệ ra thì hình như không còn ai tiếp xúc qua đan dược này sau khi mua cả.

Kiệt Khắc híp mắt lại, nhìn Hà Nhất Siêu, nhắc nhở:

- Chẳng hạn như một lão nhân chẳng hạn.

Hà Nhất Siêu và những người trong nhóm đều thoáng giật mình, liếc nhìn nhau, Hà Nhất Siêu lên tiếng:

- Có một lão nhân là luyện dược sư, khi thấy bọn ta, ông ta đã nói qua đan dược này có vấn đề nói bọn ta cho ông ta xem một chút. Bọn ta cũng có đưa cho ông ta xem qua đan dược, sau đó ông ta đưa lại nói ở trong đan dược không có vấn đề gì nữa. Sau đó thì chắc không cần phải nói nữa rồi.

Kiệt Khắc gật đầu, quay về phía lão nhân tóc xám, cười tủm tỉm lên tiếng:

- Đã đến đây, sao ngươi không ra mặt luôn đi, lão Ma Đầu?

Mọi người dồn dập nhìn về phía Kiệt Khắc nhìn nói chuyện kia, một lão nhân tóc xám đi ra, đến trước mặt Kiệt Khắc lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ý của ngươi là do lão nhân gia ta đây làm ra?

- Chính xác!

Kiệt Khắc gật đầu khẳng định, lão Ma Đầu này, cười kinh bỉ:

- Tiểu tử người có chứng cứ gì?

- Có thì ta mới dám khẳng định là ngươi.

- Ngươi lấy ra chứng cứ cho ta xem, nếu không lấy ra được thì ta sẽ giết ngươi.

Kiệt Khắc cười cười, thong thả đi đến chỗ của Huyền đại sư lấy cái hộp ngọc trong tay lão, quát lạnh:

- Những viên đan dược này chính là chứng cứ.

Lão Ma Đầu càng cười khinh thường hơn nữa, lần này lão cười ha hả, quát:

- Những viên đan dược này, Huyền đại sư ngươi đã nhận là do mình luyện chế ra, hơn nữa là do chính hắn sơ suất, tiểu tử đừng nói với ta là ngươi nghĩ rằng ta đã dùng độc rải lên những viên đan dược này đi?

Kiềjt Khắc gật gù khẳng định. Lão Ma Đầu khoái trí cười to:

- Ha ha... Chuyện rải độc lên đan dược là không thể, nếu như làm được thì bột phấn của độc đan sẽ lưu lại trên đan dược, việc này thì sẽ làm cho người khắc nghi ngờ chẳng phải sao? Nếu như sử dụng dược tề (dược thủy) thì sẽ làm cho đan dược chảy nước, kém phẩm chất và hơn hết là độc dược sẽ ăn mòn đan dược làm đan dược biến dạng, sẽ làm người khác nhận ra, ngươi nói làm sao ta có thể độc vào đan dược được?

Lão Ma Đầu này biết rõ về đan dược vì chính hắn cũng là một luyện dược sư, hắn lắm nên chuyện này thì ít nhất cũng phải nắm chắc trong tay ít nhất là bảy phần thắng.

Kiệt Khắc lắc đầu, diễn giải:

- Ngươi không cần nghiền đan dược thành bột để rải lên Giải Hàn Sương Tử, cũng không cần dùng dược tề đổ lên.

- Vậy ngươi nói ta làm thế nào mà có thể bỏ độc vào đan dược?

Kiệt Khắc cười cười, lấy ra mười tám viên đan dược này ra đi tới chỗ của Dạ Nhược Y đưa cho nàng, sau đó lại đến trước mặt của lão Ma Đầu, đưa hộp ngọc trước mặt hắn tiếp tục diễn giải:

- Ngươi chỉ cần bỏ một viên độc đan vào trong đây là được rồi.

- Nưc cười, chuyện này là phi lí, nếu ta bỏ độc đan vào thì chẳng phải sẽ dư ra một viên sao?

- Ngươi là độc sư cơ mà! Nên kiến thức về độc dược hơn hẳn những luyện dược sư khác. Có một loại độc đan mà ta cũng chỉ là vô tình được biết mà thôi, độc đan đó khi được chế tạo thành đan sẽ chẳng có hại gì cả nhưng chỉ trong vòng một khắc mà thôi, sau một khắc nó sẽ trở thành độc đan.

- Điều thần kỳ ở độc đan này là nó sẽ tự động bóc hơi, nó không cần phải biến thành dạng lỏng để bay hơi, nó sẽ trực tiếp bay hơi khi ở dạng đan dược, quá trình bay hơi của nó rất nhanh. Chỉ cần sau một canh giờ luyện chế, độc đan sẽ tự động bay hơi, để quá trình bay hơi nhanh hơn thì sẽ để nó ở những viên đan dược có tính giải độc như Giải Hàn Sương Tử.

- Vì là ở trong hộp ngọc kính, khí độc sẽ không thể thoát ra ngoài, những khí độc này sẽ trực tiếp bám vào những viên đan dược giải độc, biến giải độc đan thành độc đan. Đây chính là lí do tại sao Huyền đại sư lại nói bên trong còn có một thứ khác.

- Thật trùng hợp ngươi là luyện dược sư Vương phẩm độc dược, độc đan này đồng thời cũng là Vương cấp đan dược Huyệt Tử Hồn Tán đan.

Trong lúc Kiệt Khắc diễn giải thì một bên Huyền Tâm Kinh lại lấy giấy mực ra viết lại toàn bộ lời của Kiệt Khắc về đan dược này, không ai biết là hắn đã chuẩn bị từ lúc nào, và ghi lại những câu nói của Kiệt Khắc từ lúc nào.

Nhưng từ biểu hiện của hắn đã cho thấy, Huyền Tâm Kinh xem Kiệt Khắc là đạo sư, là sư phụ của hắn, còn hắn thì như là hộc đồ, ghi chép lời của sư phụ.

Mọi người đều chăm chú nghe Kiệt Khắc giảng giải nên cũng không chú ý nhiều đến Huyền Tâm Kinh, người chú ý đến hắn chỉ là một vài người thị nữ, hay là chấp sự đứng từ xa mà thôi.

- Hừm, nếu ngươi nói Huyệt Tử Hồn Tán này là do ta luyện cũng là do ta hại vậy ngươi hãy lấy ra chứng cứ, chứng minh ta luyện ra Huyệt Tử Hồn Tán này đi.

Đây chính là điểm yếu chí mạng, cũng lỗ hổng trong chuyện này, nếu Kiệt Khắc không thể chứng minh là hắn luyện ra Huyệt Tử Hồn Tán thì mọi lời nói vừa rồi của cậu cũng như là nước đổ mây trôi.

Tuy chứng minh được đan dược có độc, nhưng lại không thể chứng minh được người hạ độc thì cũng chỉ là công cóc.

- Ngươi luyện Huyệt Tử Hồn Tán có thể chỉ có một viên, nhưng những thứ do Huyệt Tử Hồn Tán khi luyện chế đã lưu lại trên người của ngươi thì sẽ không thể nào mà bay mất được.

- Điển hình như là những đầu móng tay của ngươi có màu tím, đấy là điểm độc nhất vô nhị chỉ có Huyệt Tử Hồn Tán khi luyện chế ám lên mà thôi, trên đời này không có loại độc dược nào có thể làm thay thế cho nó được.

- Mà nếu có thể thay thế khiến cho đầu móng tay bị nhiễm màu tím thì là Tử Độc Huyền Đan, Ngọc Kinh Tử Hồ, Huyết Thiềm Tử Sắc nhưng sẽ không làm cho móng tay ngươi có mùi đắng chát như Huyệt Tử Thảo, ta nói không sao chứ? Có cần mời ai đó lên kiểm tra không?

Lão Ma Đầu nhìn Kiệt Khắc tức giận nét mặt khó coi, hắn dấu tay trong lớp áo choàng thì làm sao mà Kiệt Khắc có thể nhìn thấy được chứ?

Một người ở trong đám đông ồ lên:

- Đúng quả thật là có mùi đắng chát khá giống với dược tề, vừa rồi ta đứng cạnh lão Ma Đầu vó ngửi thấy mùi này, hơn nữa ta cũng nhìn thấy móng tay của ông ta có màu tím rất lạ.

Lời nói vừa lên khiến bao nhiêu người bàn tán, sắc mặt của lão Ma Đầu càng khó coi hơn nữa, tức giận tiếng về phía Kiệt Khắc tung một chưởng quát:

- Tiểu tử ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta.

Huyền Tâm Kinh từ phía sau nhảy vọt tới đánh một chưởng vào người lão Ma Đầu, hai cú đấm va chạm nhau gây ra trận động thiên địa một hồi.

Lão Ma Đầu lùi về phía sau, chạy đi.

- Tiểu tử tha cho ngươi một mạng.

Kiệt Khắc cười gian xảo, cậu đã biết trước được chuyện này, quát:

- Há có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy?

Từ phía sau của lão Ma Đầu phóng tới một sợi dây xích, quấn quanh người lão Ma Đầu lại, Dạ Nhược Y điều khiển dây xích, giật dây kéo hắn xuống đất.

Vừa kéo hắn xuống đất Dạ Nhược Y đã phóng tới dùng một đoạn dây xích siết chặt cổ hắn lại, cho đến khi hắn ngất đi Dạ Nhược Y mới thả hắn ra.

- Đứng lo muội chưa giết hắn, hắn chỉ bị ngất thôi.

Mọi người trong đại điện hít một ngụm khí lạnh, nhìn Dạ Nhược Y nhưng đang nhìn một con quái vật.

Một tiểu cô nương chỉ hơn mười tuổi mà lại có thể trói một tên Vương Huyền võ đạo như trói gà? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc chắn thiên hạ xem như chuyện cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.