Chẳng những thế, kẻ nào đó mặt dày còn lấy lý do bạn trẻ Dịch Kỳ đi đứng không tiện mà ôm người ta vào phòng tắm tẩy rửa, sau đó lại thuận lý thành chương mà triền triền miên miên một hồi đủ các tư thế, kết quả cuối cùng là Dịch Kỳ đáng thương bị ăn đến một mẩu xương cũng không còn, chỉ có thể hữu khí vô lực nằm bẹp trên giường, một đầu ngón tay động cũng không muốn động. May mắn hôm nay là thứ bảy, ngày mai cũng không cần đi làm, nếu không cậu khẳng định phải xin nghỉ phép rồi.
Ai đó khi nghe cậu nói còn cười hì hì bảo, “Anh là ông chủ, em lại là bà xã đại nhân của ông chủ, muốn nghỉ bao nhiêu ngày mà không được, ai dám lên tiếng phản đối!”
Mấy hôm nay mãi lo rối rắm mà bỏ qua một chuyện vô cùng quan trọng, chưa nói đến gia đình Đại ma vương có chấp nhận hay không, riêng Dịch baba Dịch mama bên này khẳng định không thể nào đồng ý việc con trai mình yêu một người đàn ông.
Con đường này không dễ đi, cho dù nói hiện tại xã hội đã thoáng hơn, nhưng đối với đồng tính, không phải ai cũng có cái nhìn bao dung. Dịch Kỳ không lo lắng bản thân bị người ngoài cười chê, cậu chỉ không muốn ba mẹ vì mình mà không vui.
Đại ma vương hiển nhiên hiểu được những lo lắng trong lòng cậu, nếu không suy nghĩ đến hai người hiện tại đang đứng dưới lầu bên ngoài tiểu khu, đông người qua lại anh đã kéo cậu ôm vào lòng. Bản thân anh không ngại công khai tính hướng của mình, nhưng Dịch Kỳ da mặt mỏng, mọi chuyện phải kiên nhẫn từng bước mới tốt.
Nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, Đại ma vương mỉm cười tựa như trấn an nói, “Ba mẹ anh từ lâu đã biết về tính hướng của anh. Về phía ba mẹ em cũng đừng lo lắng, mọi việc cứ giao cho anh, em chỉ cần tin tưởng anh là được.”
Dịch Kỳ mím mím môi không đáp, nhìn ánh mắt mang theo ý cười lại đầy kiên định của Đại ma vương, cuối cùng gật gật đầu.
“Được rồi, không được suy nghĩ linh tinh nữa.” Đại ma vương vuốt mũi cậu, bày ra bộ dạng tự tin đến đáng đánh nói, “Chuẩn bị tinh thần đi, ngày em chính thức bước chân vào Triệu gia không còn xa đâu.”
“Xí, ai thèm.” Dịch Kỳ bĩu môi, cuối cùng nhịn không được bật cười, lo lắng nặng nề trong lòng cũng theo đó biến mất.
Tuy rằng không biết phía trước phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, có Đại ma vương bên cạnh, cậu sẽ không lo lắng gì nữa, cậu quả thật chỉ cần tin tưởng Đại ma vương là được rồi.
Đại ma vương lái xe rời đi, Dịch Kỳ cũng xoay người đi vào tiểu khu.
Thời điểm đi ngang bồn hoa cạnh cổng tiêu khu, Dịch Kỳ chợt nhìn thấy một ông lão mặc trang phục Tôn Trung Sơn, gương mặt thoạt nhìn hiền hòa, nhưng vẻ mặt lo lắng hơn nữa còn mang theo chút mệt mỏi đi tới đi lui ngó dáo dát khắp nơi.
Thấy Dịch Kỳ đi tới, ông lão mấp máy môi tựa như muốn gọi nhưng rồi lại ngập ngừng không lên tiếng, ánh mắt bối rối sau đó cúi đầu.
Dịch Kỳ nghĩ có lẽ ông lão này có việc gì đó cần nhờ mà không dám nói, liền không chút ngần ngừ đi về phía ông, nhẹ giọng lễ phép hỏi, “Ông có việc gì không ạ?”
Ông lão nhìn Dịch Kỳ đi về phía mình, sau đó còn lên tiếng hỏi, trong mắt thoáng hiện lên một tia nghiền ngẫm nhưng ngay lập tức biến mất, lại biến thành vẻ bối rối lo lắng ban đầu, ngập ngừng nói, “Tôi, tôi đang đi tìm người bà con…”
“Người thân của ông ở khu này à.” Dịch Kỳ nhìn lên khu chung cư mình ở, sau đó quay sang ông lão nói, “Ông đã tìm được chưa? Con cũng sống ở khu này, ông có cần con giúp gì không?”
“Tôi, tôi chỉ biết nhớ là người kia sống ở đây, nhưng địa chỉ cụ thể thì tôi làm mất rồi.” Ông lão có chút quẫn bách nói, “Hơn nữa…”
“Sao ạ?” Dịch Kỳ thấy ông lão ngập ngừng không nói nữa liền lên tiếng hỏi.
“Tôi… lúc tôi đi tàu đến đây bị người ta giật mất túi xách, số điện thoại liên lạc và tiền bạc đều để bên trong. Hiện tại tôi, tôi không biết làm sao liên hệ với người kia. Tôi…” Ông lão nói đến đây thì ngừng lại, đầy đáng thương nhìn Dịch Kỳ.
Đến lúc này Dịch Kỳ đã biết lý do vì sao ông lão lại có vẻ bồn chồn lo lắng đi tới đi lui ở đây, nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của ông lão, hẳn là đã đứng ở đây lâu lắm rồi, trong lòng âm thầm mắng tên khốn nào ác độc giật túi của một người lớn tuổi như vậy.
“Ông nếu không ngại thì lên nhà con ngồi nghỉ ngơi chốc lát, con giúp ông hỏi thăm một chút. Nếu người bà con của ông thật sự sống ở khu này, hẳn là có thể tìm được.” Dịch Kỳ mỉm cười nhìn ông lão, chân thành nói.
“Được không? Làm phiền cậu như vậy…” Ông lão có chút ngượng ngùng hỏi lại, nhưng trong mắt lại ánh lên tia hy vọng.
“Có gì mà phiền chứ. Nhà con cũng ở ngay đây mà.” Dịch Kỳ mỉm cười lắc đầu đáp.
Thấy ông lão vẫn còn ngập ngừng không quyết, Dịch Kỳ kéo tay ông lão đi vào tiểu khu, “Ông đi theo con.”
Dịch Kỳ không chú ý, lúc cậu ôm lấy cánh tay ông lão kéo đi, trong mắt ông hiện lên một tia sửng sốt, sau đó lại biến thành ấm áp mà ngay cả bản thân ông cũng không ngờ.
Sau khi vào nhà, Dịch Kỳ để ông lão vào phòng tắm rửa mặt cho thoải mái, còn mình đến phòng bếp pha trà nóng cho ông.
“Cái này… không cần đâu.” Ông lão xua xua tay nói, “Tôi chỉ ngồi nghỉ một chút thôi, còn phải đi tìm người bà con kia nữa.”
“Giờ này bác quản lý tiểu khu hẳn là đi ra ngoài với vợ rồi, bác ấy tuần nào cũng phải đưa vợ đi trị bệnh, phải buổi chiều mới về. Ông cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, chiều con đưa ông đi gặp bác ấy hỏi thăm thử xem.”
“Không được, như vậy làm phiền cậu quá, tôi…”
“Cậu cũng biết nấu ăn?” Ông lão ngạc nhiên nhìn Dịch Kỳ, tựa như không tin tưởng những gì cậu nói.
Dịch Kỳ bật cười, “Dạ, dù không quá ngon nhưng cũng không đến nổi khó ăn. Chút nữa cho ông nếm thử tay nghề của con.”
Ông lão bưng tách trà lên uống, bất động thanh sắc quan sát biểu hiện của Dịch Kỳ.
Dịch Kỳ vẫn thoải mái tự nhiên không biết mình đang bị người khác chăm chú nhìn, sắp xếp lại chồng sách báo dưới bàn trà, cầm điều khiển bật TV lên quay sang nói, “Con bật tivi, ông thích xem cái gì thì lấy điều khiển chuyển kênh, con đi nấu cơm một chút, rất nhanh là xong thôi.”
Ông lão mỉm cười gật gật đầu, đợi Dịch Kỳ khuất bóng nơi cửa phòng bếp, ý cười trên môi chậm rãi biến mất. Vẻ mặt vốn hiền hòa cũng biến đổi, hiện lên một loại khí thế sắc sảo bức nhân khiến người ta phải kiêng dè.
Ông lão này, không ai khác chính là lão gia tử trong miệng của Đại ma vương, ông trùm trong giới nhà hàng khách sạn, chủ tịch tập đoàn Triệu thị ― Triệu Thiên Phàm.
Khi Triệu Thiên Phàm biết được cháu nội đích tôn của mình bỏ lại mọi việc chỉ vì chạy về đi gặp tên nhóc con trong nhà này, khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận.
Trước đó ông được báo lại, cháu nội của mình có quan hệ thân thiết với một người con trai khác, vì vậy liền cho người điều tra, mới biết tiểu tử kia vốn là bạn cùng học thời tiểu học với Đại ma vương, cho nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng sau lại cảm giác càng ngày càng không ổn, báo cáo đưa về chứng tỏ quan hệ giữa cháu trai và tiểu tử kia không đơn thuần là bạn bè bình thường, mà càng lúc càng thân mật quá đáng. Đến lúc công ty tổ chức đi du lịch trở về, Triệu Thiên Phàm đã hoàn toàn không thể cho qua như vậy được nữa.
Nhìn những bức ảnh hai người ngọt ngọt ngào ngào, cả kỳ nghỉ chỉ dính lấy nhau, Triệu Thiên Phàm sắc mặt xanh mét. Lập tức gọi cháu trai qua Mỹ, ngoài mặt là xử lý một số việc công ty, nhưng thực chất là để ông tiện tay xử lý việc trong nước.
Vốn kế hoạch của ông là đầu tiên cho người đăng tin Đại ma vương đã có vị hôn thê, sau đó cho người đến dằn mặt Dịch Kỳ, bắt cậu phải vĩnh viễn cách xa Đại ma vương ra một chút. Dù sao người lăn lộn ở thương trường đã lâu như Triệu Thiên Phàm ông, thủ đoạn nào mà chưa thấy qua, một con chim non như Dịch Kỳ làm sau đấu lại ông, về điểm này ông hoàn toàn tin tưởng.
Thế nhưng ông ngàn tính vạn tính không ngờ Đại ma vương lại phát hiện chuyện này nhanh như vậy, bất chấp ngăn cản của ông mà trở về nước, càng đáng giận hơn là vừa về đã đi tìm tên tiểu tử này.
Triệu Thiên Phàm sắc bén liếc nhìn về phía phòng bếp, lần này, ông sẽ đích thân ra tay!
Đang nói, Dịch Kỳ chợt im bặt. Cậu phát hiện khí tức trên người ông lão có chút không phải, tựa như một người khác vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ Dịch Kỳ nhìn ông lão này vẫn cảm thấy có chút quen mắt, không biết bản thân đã gặp ở đâu, nhưng lại nghĩ người già vốn rất giống nhau, có lẽ là mình nghĩ nhiều mà thôi. Hiện tại nhìn thấy mới phát hiện, hóa ra ông lão này nhìn có nét gì đó rất giống Đại ma vương, nhất là loại khí tức như lúc này.
Dịch Kỳ trong lòng vì suy nghĩ đột ngột của mình mà không nhịn được bật cười, mình đúng là hết thuốc chữa rồi, mới cách người kia có mấy tiếng mà đã nhìn đâu cũng thấy người ta. Nhưng nếu Đại ma vương mà già đi, hẳn cũng sẽ giống như ông lão này nhỉ?
Sự nghiệp cả đời ông gây dựng là dành cho cháu trai, cho nên, mặc dù đối với Dịch Kỳ trước mặt không có bao nhiêu ác cảm, hay nói cho đúng hơn ông còn có hảo cảm nhưng ông tuyệt đối không thể để cậu phá hủy tương lai của cháu mình được.
Dịch Kỳ vừa liên tục gắp thức ăn để vào bát Triệu Thiên Phàm, vừa vui vẻ hỏi thăm một vài chuyện, còn Triệu Thiên Phàm cũng là vừa ăn vừa qua loa đáp lại, trong lòng lại nghĩ biện pháp nên giải quyết cậu như thế nào cho ổn thỏa.
“Có cái gì khó nói sao?” Triệu Thiên Phàm vẻ mặt vô cùng quan tâm hỏi.
Dịch Kỳ im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn ông, có chút khó khăn hỏi, “Ông… nghĩ sao về việc hai người đàn ông yêu nhau ạ?”
“Cậu… không phải là đang yêu một người đàn ông chứ?” Triệu Thiên Phàm biểu tình có chút sửng sốt cùng kinh sợ hỏi, trong lòng thở dài ― Cuối cùng cũng nói ra rồi.
Dịch Kỳ sau khi nói xong thì hối hận không thôi, tự dưng lại cùng với một ông lão mới quen không bao lâu nói đến chuyện này.
Nhưng quả thật hiện tại tâm trạng của cậu rất rối rắm, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ thản nhiên yên tâm, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn không nén được lo lắng. Thầm nghĩ muốn nói ra, nhưng lại không biết tìm ai để nói.
Hiện tại ông lão trước mắt nhìn rất hiền lành, khiến cậu đột nhiên nảy sinh cảm giác hay là nói ra hết bất an trong lòng. Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, cho dù có bị khinh bỉ kỳ thị cũng được, không phải người ta vẫn nói muốn trút bầu tâm sự thì tốt nhất là trút với người mình không quen biết hay sao.
Sau đó lại có chút chột dạ cúi đầu, giọng nói thấp đi, “Ông… không cảm thấy bọn cháu kinh tởm hay biến thái gì chứ?”
Triệu Thiên Phàm trong lòng run lên một chút, kinh tởm ư?
Dường như là không.
Thật ra ông đối với đồng tính không có ác cảm gì, dù sao đó cũng là chuyện của người khác. Nhưng đặt trên người của cháu trai duy nhất của mình thì lại khác. Ông dĩ nhiên biết con đường này có bao nhiêu khó khăn, cho nên ông tự nhiên không muốn đứa cháu mình yêu thương nhất phạm phải sai lầm này.
Đối với Dịch Kỳ, ngay từ ban đầu Triệu Thiên Phàm cũng không phải có ác cảm gì, đứa nhỏ này thoạt nhìn ngoan ngoãn nhu thuận, ngoại hình cũng không tệ, hiện tại gặp mặt còn phát hiện cậu còn biết nấu ăn, hoạt bát lại tốt bụng. Nếu Dịch Kỳ là một cô gái, ông hiển nhiên hoàn toàn ủng hộ cháu trai mình cưới cậu, nhưng cậu lại là con trai, cho nên ông chỉ có thể dùng mọi cách cứng rắn tách hai người ra mà thôi.
“Cậu khóc cái gì chứ? Đàn ông con trai hễ nói khóc là khóc sao?” Triệu Thiên Phàm có chút mất tự nhiên nói, trong lòng ông đột nhiên có cảm giác bản thân đang khi dễ trẻ con.
“Con… con chỉ là yêu anh ấy mà thôi.” Dịch Kỳ giơ tay lung tung lau nước mắt.
“Cậu nói yêu cậu ta, vậy có sẵn sàng vì tương lai của cậu ta mà hy sinh không? Nếu có, cậu hãy rời khỏi cậu ta đi, như thế tốt hơn cho cả hai.” Triệu Thiên Phàm thở dài một hơi nói.
Dịch Kỳ mãi rối rắm cũng không phát hiện ra giọng điệu của ông lão trước mặt biến đổi, Triệu Thiên Phàm thấy cậu trầm mặc cũng kiên nhẫn im lặng chờ cậu lên tiếng.
Đại ma vương đã nói ― Em phải tin tưởng anh.
Dịch Kỳ nhớ tới lời Đại ma vương nhắc đi nhắc lại, mình phải tin tưởng anh ấy, nếu cả việc này cũng làm không được thì cậu không đủ tư cách yêu anh, cũng không xứng đáng với tình cảm của anh.
“Con và anh ấy là thật lòng yêu nhau.” Dịch Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt đỏ hoe đáng thương nhưng cũng rất kiên định, “Con sẽ không bao giờ rời khỏi anh ấy, trừ khi anh ấy không cần con nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]