Dịch mama nhìn tiểu Dịch Kỳ thật lâu, sau đó chậm rãi nói, “Tiểu Kỳ, ba con nếu chuyển đến đó công tác, cả nhà chúng ta sẽ chuyển theo cùng.”
Tiểu Dịch Kỳ bây giờ mới hiểu ra vấn đề, nhìn sang Dịch baba, “Ba lo lắng về việc này ạ?”
Dịch baba cười hiền lành nói, “Tiểu Kỳ, con có chịu chuyển về thành phố học hay không?”
Tiểu Dịch Kỳ tuy rằng có chút buồn khi phải chia tay với mọi người trong lớp, ba năm gắn bó còn có những kỷ niệm thật vui vẻ trong những ngày diễn ra đại hội thể thao cùng biểu diễn văn nghệ, hẳn là cậu sẽ không bao giờ quên. Nhưng nghĩ tới việc sắp đến được một vùng đất mới mẻ, được làm quen với những người bạn mới, tiểu Dịch Kỳ cũng cảm thấy rất háo hức mong chờ.
Hơn thế nữa, chuyển nhà đi tiểu Dịch Kỳ sẽ thoát khỏi nanh vuốt của Đại ma vương a, chấm dứt những tháng ngày bị áp bức bốc lột mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng a, thật sự là rất vui mừng, cực độ vui mừng!
Đến ngày thứ sáu tuần cuối cùng của tháng, sau khi kết thúc buổi học, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nhìn khắp cả lớp, cất giọng nghiêm trang nói, “Hôm nay thầy báo cho các em một tin buồn, sắp tới lớp chúng ta sẽ có một bạn theo gia đình chuyển đi nơi khác, bạn ấy sẽ không còn học ở đây nữa.”
Thầy vừa nói xong, cả lớp liền nhao nhao như ong vỡ tổ, ai cũng ngơ ngác nhìn người bên cạnh. Tiểu Dịch Kỳ tự dưng cảm thấy trong lòng buồn bã vô cùng, cúi đầu im lặng. Đại ma vương ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn sang cậu, mím mím môi, cũng không nói gì.
Thầy giáo nhìn về phía tiểu Dịch Kỳ, cất giọng ôn hòa nói, “Tiểu Kỳ, em đứng lên chào tạm biệt các bạn trong lớp đi.”
Trên đường về nhà, Đại ma vương vẫn trầm mặc không nói gì, tiểu Dịch Kỳ đi bên cạnh cũng không lên tiếng, hai đứa trẻ cứ thế song song bước về nhà.
Đến cổng nhà tiểu Dịch Kỳ, cậu ngừng lại, quay đầu nhìn Đại ma vương định nói gì đó, nhưng Đại ma vương cơ hồ là không thèm nhìn cậu, cứ thế bước vào cổng nhà mình. Tiểu Dịch Kỳ mím mím môi, trong lòng có chút khó chịu, cậu mất hứng cái quỷ a mất hứng, thái độ như vậy là sao chứ!
Tiểu Dịch Kỳ thỉnh thoảng liên lạc với mọi người ở trường cũ, hai năm sau thì được tin nhà họ Triệu di dân sang nước ngoài, Đại ma vương cũng theo ba mẹ rời đi.
Thời gian cứ thế thấm thoát thoi đưa, tiểu Dịch Kỳ cũng dần dần lớn lên, mọi chuyện trong quá khứ cũng không còn bao nhiêu ấn tượng, thời gian quả thật luôn có thể phủ bụi lên những kỷ niệm, chúng ta càng muốn níu kéo, nó lại càng nhanh mất đi!
Dịch Kỳ tốt nghiệp đại học, bắt đầu dọn ra ngoài đi làm, bởi vì chỗ ở trọ gần công ty, thuận tiện cho công việc hơn. Chớp mắt đã được hơn một năm.
Mỗi ngày trôi qua đều bình thản như thế, sáng đúng giờ đi làm, chiều đúng giờ ra về, thỉnh thoảng tăng ca, buổi tối ở nhà nấu bữa tối, rảnh rỗi chơi game đọc sách nghe nhạc giết thời gian, cũng có lúc tụ tập bạn bè hoặc người trong công ty ăn uống hát hò, thỉnh thoảng về thăm ba mẹ, chăm cháu mỗi khi anh chị có việc bận…
Nói chung mọi thứ không có gì đặc biệt, cuộc sống vẫn cứ thế từng ngày trôi đi, đến nổi Dịch Kỳ gần như quên mất, trong tuổi thơ của mình có một người gọi là Đại ma vương, nếu hôm nay cháu trai Dịch Hy không than vãn về cậu bạn xấu tính cùng lớp, hẳn Dịch Kỳ cũng không có cơ hội mà ôn lại chuyện cũ.
Hết hai ngày nghỉ, Dịch Hiểu Phong liền đến đón con trai về nhà, còn mang cho Dịch Kỳ một đống đồ linh tinh quái dị, bảo là quà tặng của anh chị. Dịch Kỳ vừa nhìn chỉ có thể ngán ngẩm lắc đầu, đây rõ ràng là do bà chị dâu độc đáo của mình lựa cho đây mà.
Dịch Kỳ cầm bức tượng cậu bé đang mỉm cười thật tươi, hai tay giữ ‘tiểu huynh đệ’ của mình cong lưng làm tư thế ‘trút bầu tâm sự’ thì không khỏi thở dài, đây là cái dạng quà tặng gì a? Cậu biết để nó ở đâu bây giờ!
Dịch Kỳ bất đắc dĩ nhìn chị, trong lòng thầm nói, chị hai, em thật sự không cần mấy cái thứ ‘đặc biệt’ này của chị a!
Nhưng mà ngoài mặt vẫn là cười cười nói cám ơn, sau đó đợi anh chị dẫn cháu về, liền lập tức kéo ngăn tủ quăng ngay mấy thứ quái đản đó vào, mấy thứ này bảo cậu như thế nào có thể đặt ở trong nhà được cơ chứ!
…
Sáng sớm đến công ty, vừa ngồi xuống ghế đã nghe mấy chị bạn đồng nghiệp bên cạnh to nhỏ bàn tán. Dịch Kỳ cười cười, bát quái chính là đặc điểm chung của dân làm văn phòng mà, nếu không chắc sẽ buồn chán mà chết mất!
Nữ đồng nghiệp A ngoắc Dịch Kỳ, ý bảo cậu lại gần. Dịch Kỳ hơi nhướn mày, sau đó cũng nghe lời bước lại, mỉm cười hỏi, “Có chuyện gì mà mới sáng ra đã náo nhiệt như vậy?”
Đồng nghiệp A nói, “Tiểu Kỳ cậu nghe tin gì chưa, tổng bộ vừa điều một tổng tài mới về quản lý công ty chúng ta, thay thế cho lão dê sân bay đấy.”
Ông lão sân bay là tổng tài hiện tại của công ty Dịch Kỳ đang làm, một người đàn ông trên năm mươi tuổi, cái trán cao bóng ngời không có mấy sợi tóc, đặc biệt còn có máu ‘ba lăm’ đối với mấy nữ nhân viên trẻ đẹp, cho nên được mọi người lén lút gọi sau lưng là ‘lão dê sân bay’.
Dịch Kỳ cười cười, không tham gia tranh luận cùng mọi người. Với cậu, tổng tài là ai cũng không quan hệ, chỉ cần người đó có thể giúp công ty phát triển, mỗi tháng mỗi năm tăng lương tăng thưởng cho nhân viên thì đều là ông chủ tốt!
Nhưng cũng phải thừa nhận, Dịch Kỳ cũng có một chút một chút mong chờ muốn gặp mặt vị tổng tài danh tiếng này, thử xem có phải đúng thật như lời đồn hay không. Nếu quả thật như vậy, sắp tới đây công ty hẳn là sẽ nổi lên không ít sóng gió nha, Dịch Kỳ rùng mình, nữ nhân viên công ty này thật sự là rất bữu hãn, tân nhiệm tổng tài, tôi chỉ có thể nói ― RIP anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]