Thở dài một hơi, Dịch Hiểu Phong quay sang Dịch Kỳ nói, “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Em cho anh chị gởi nhờ Tiểu Hy ở đây hai ngày nhé.”
Vốn quá quen thuộc với cảnh anh chị đi chơi, ném con cho mình giữ hộ, Dịch Kỳ cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng. Dù sao tiểu tử này cũng rất ngoan, giữ nó cũng không có gì quá áp lực, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, ở nhà chơi với cháu cũng tốt.
Hai người kia vừa đi, bên này hai chú cháu liền kéo nhau vào phòng bếp ngồi ăn sáng. Ăn xong, Dịch Kỳ loay hoay mang chăn nệm đi ra ban công hong nắng, lại gom mớ quần áo bẩn đi giặt, Dịch Hy trong lúc đó cũng không nháo loạn, mà rất ngoan ngoãn ngồi xem tivi và chơi xếp hình. Gần hai tiếng mọi việc mới xem như hoàn thành, Dịch Kỳ mở tủ lạnh lôi mấy quả táo ra gọt cho cháu ăn, tiện thể ngồi nghe thằng bé lải nhải đủ chuyện.
“Cậu ta hư lắm, hôm trước con còn thấy cậu ta lén bỏ sâu róm vào trong cặp Tiểu Hoa, làm cho bạn ấy khóc quá trời luôn.”
Dịch Kỳ tách táo ra thành từng miếng nhỏ, dùng tăm ghim một miếng đưa đến trước mặt cháu trai, hỏi lại, “Vậy sao? Vậy con có nói với bạn ấy là không được làm như vậy không?”
Dịch Hy cầm miếng táo cho vào miệng cắn một cái, hai cái má trắng trắng tròn tròn phấn đô đô phùng ra, lắc đầu, “Con không dám lại gần cậu ta đâu, cậu ta tính xấu cứ như ma ý!”
Tiểu Dịch Kỳ ngoan ngoan dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn bạn ấy tự chơi một mình như vậy, cho nên hết giờ ra chơi ngày hôm đó, tiểu Dịch Kỳ liền lon ton chạy đến trước mặt ‘người bạn cô đơn’ kia, làm một việc khiến cho tiểu Dịch Kỳ sau này hối hận mãi không thôi.
Tiểu Dịch Kỳ đến trước mặt Đại ma vương, nở một nụ cười tự cho là thành ý nhất, chìa tay ra nói, “Chào bạn, mình là Dịch Kỳ, bạn có thể gọi mình là tiểu Kỳ. Bạn tên gì? Chúng ta làm bạn nhé.”
Đại ma vương ngước mắt lên nhìn Dịch Kỳ, vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi, phun ra vỏn vẹn một câu khiến tiểu Dịch Kỳ chưng hửng, “Ngu ngốc!”
Tiểu Dịch Kỳ dĩ nhiên là không dự đoán được Đại ma vương sẽ nói như thế, há hốc mồm nửa ngày cuối cùng vỗ tay đánh ‘bốp’ một cái, vui vẻ reo lên, “A, thì ra bạn tên là tiểu Xuẩn. Mà sao ba mẹ bạn đặt tên cho bạn kỳ quá vậy?”
Tiểu Dịch Kỳ sau đó nhìn thấy, trong nháy mắt gương mặt của Đại ma vương đột nhiên biến màu, trợn to hai mắt nhìn tiểu Dịch Kỳ, nghiến răng nói, “Tao nói mày là đồ ngu ngốc! Biến đi!”
Tiểu Dịch Kỳ đáng thương bị vẻ mặt hung dữ của Đại ma vương làm cho hoảng sợ, đứng đơ ra không biết phải làm thế nào. Tiểu Mạn đứng gần đó vội vã bước đến kéo tay tiểu Dịch Kỳ đi, đến một khoảng cách có thể xem là an toàn thì dừng lại, kề tai tiểu Dịch Kỳ nói nhỏ, “Sao cậu dám đến gần cậu ta? Cậu ta xấu lắm, ở chỗ tớ ai cũng sợ cậu ta hết á.”
Tiểu Dịch Kỳ mở to hai mắt nhìn Tiểu Mạn, ngạc nhiên hỏi, “Sao cậu biết cậu ta xấu?”
Tiểu Man liếc mắt nhìn Đại ma vương, lại nhỏ tiếng thì thào, “Tại vì nhà tớ ở gần nhà cậu ta, cho nên cậu ta như thế nào tớ biết tất.”
Tiểu Dịch Kỳ tò mò hỏi tiếp, “Cậu ta xấu như thế nào?”
“Cậu ta á hả?” Tiểu Mạn bĩu môi khinh thường, “Cả ngày thích đánh nhau, lại lầm lầm lì lì không chịu nói chuyện với ai hết. Hôm trước cậu ta còn giật búp bê của Viên Viên đem quăng xuống cống nữa đó.”
Viên Viên là cô bé học lớp Đồng Bằng, nhà ở gần Tiểu Mạn, cũng gần nhà Đại ma vương!
Tiểu Dịch Kỳ có chút khó tin nhìn Đại ma vương, thấy cậu ta vẫn im lặng ngồi đó, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng học, nhìn qua có vẻ rất cô đơn. Tâm hồn ngây thơ trong sáng của tiểu Dịch Kỳ nghĩ, chắc cậu ta không đến nỗi xấu lắm đâu… ha!
Buổi tối về nhà, tiểu Dịch Kỳ đem chuyện hôm nay kể lại cho Dịch baba và Dịch mama nghe. Dịch baba vừa nghe liền xoa đầu tiểu Dịch Kỳ nói, “Tiểu Kỳ ngoan lắm, con phải đối xử tốt với bạn ấy nhé.”
Dịch mama cũng cười, “Mai mẹ làm trứng cuộn, con mang cho bạn ăn cùng với nhé.”
Đại ma vương tên đầy đủ là Triệu Phúc Nguyên, vì vậy tiểu Dịch Kỳ liền gọi là Tiểu Nguyên.
Đại ma vương ngẩng đầu nhìn tiểu Dịch Kỳ, nhíu mày không lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn hộp cơm của tiểu Dịch Kỳ một lúc, cuối cùng cầm lên một khối, cắn một miếng, ba giây sau phun thẳng ra ngoài, nhếch môi nói, “Thứ này cũng cho người ăn được sao?”
Tiểu Dịch Kỳ mở to mắt nhìn, nửa ngày sau mới phản ứng lại được, “Cậu quá đáng lắm!”
Đại ma vương chỉ hừ một tiếng, không đáp lại.
Tiểu Dịch Kỳ chưa bao giờ cảm thấy tức giận thế này, cho dù ở nhà bị anh trai giành mất cái bánh kem mẹ chừa cho mình cũng không tức giận bằng. Đây là món ăn do mẹ làm cho, cậu ta không muốn ăn cũng không được làm như thế chứ.
Cho nên, lần đầu tiên trong sáu năm cuộc đời, tiểu Dịch Kỳ ra tay đánh người. Đôi mắt hơi hoe đỏ, nắm tay bé xíu dùng hết sức đấm một phát vào má Đại ma vương. Vừa đánh xong, tiểu Dịch Kỳ không thể tin được hết nhìn nắm tay mình lại nhìn mặt Đại ma vương, trong mắt vừa tức giận vừa sợ hãi.
Đại ma vương cũng bị hành động này của tiểu Dịch Kỳ làm cho kinh ngạc. Cú đấm này của tiểu Dịch Kỳ thật ra không có chút xíu đau đớn nào, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong sáu năm cuộc đời, Đại ma vương bị người ta đánh, mà lại là đánh vào mặt nữa chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]