Rốt cục thời cơ đã đến rồi.
Kỳ thật, Lôi Động cũng không dám tiếp tục trì hoãn nữa. Ý thức Uyển Ngôn tùy thời đều sẽ tán loạn, nếu như đến lúc mình lấy được Hỗn độn chi tâm mà ý thức Uyển Ngôn đã tiêu tán thì quả thật là khóc không ra nước mắt rồi.
Thanh Long Hoàng rốt cục cũng không kiên trì nổi, mất đi ý thức, sa vào trong tình trạng điên cuồng, chỉ có thể hành động theo bản năng, thôn phệ và thôn phệ. So với trước khi áp chế thì điên cuồng hơn rất nhiều. Hiện tại bản năng hắn muốn thôn phệ toàn bộ oán linh, sau đó giết chết Lôi Động.
Đáng tiếc là hắn không kiên trì được thêm nữa. Vì hiện tại số lượng oán linh trên Hỗn độn hải so với thời kỳ toàn thịnh thì còn lại không tới một thành rồi.
Lúc này thực lực Lôi Động cũng đề cao rất nhiều. Tuy rằng vẫn kém Thanh Long Hoàng như trước, nhưng hiện tại đối thủ của hắn chỉ là một tên thú vật hoang dã ý thức không thanh tỉnh mà thôi.
Dùng các loại chiến thuật, kể cả đánh lén. Nhưng cũng hao tổn trọn vẹn mấy năm, Lôi Động mới chính thức đánh tan hắn, lăng không đè thần hồn của hắn xuống, thi triển Luân hồi chi nhãn bắt đầu luyện hóa.
Theo Lôi Động luyện hóa thì lệ khí oán niệm trong thần hồn Thanh Long Hoàng bị tiêu tan không ít, lúc này hắn dần dần khôi phục lại ý thức. Nhìn thấy thảm cảnh trước mắt, hắn vô cùng chấn động, đau khổ cầu khẩn Lôi Động tha thứ, nhưng Lôi Động làm sao có thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1445376/chuong-1210.html