- Ồ, tiểu ma nữ ngươi xem ra rất có kiến thức đấy.
Minh Cơ dương dương đắc ý, kiêu ngạo nói:
- Đúng vậy, lão nương chính là Hỗn Độn chí bảo vĩ đại nhất từ trước đến nay, Minh Vương Phiên Khí linh, Minh Cơ. Tiểu ma nữ kia, nhìn thấy bản phiên còn không mau mau quỳ xuống, bò tới thè lưỡi ra liếm đầu ngón chân cho lão nương?
Mặc dù bị vài câu nói đâm thọt khiến nàng tức giận, nhưng Minh Cơ này cũng quá nhanh liền không để ý tới a.
Theo một ánh mắt mang cuồng bạo âm u quét qua, Minh Cơ lập tức rét run lên một cái, lập tức câm miệng, lộ ra dáng tươi cười nịnh nọt với Lôi Động:
- Chủ nhân, từ xưa đến nay ngài mới là người giỏi nhất, là cường giả vĩ đại nhất. Loại Hỗn độn chí bảo nhỏ nhoi như nô tài có thể đi theo phục vụ bên người chủ nhân, quả thực là phúc phận tu luyện tám đời.
Nàng nói vậy nhưng trong lòng đang mắng to, bản thân mình theo Lôi Động quả thực là nghiệp chướng tám kiếp a.
- Hừ.
Lôi Động lạnh lùng hừ một tiếng, lại dùng ánh mắt lạnh lùng đến tận cùng nhìn về phía thống khổ nữ vương:
- Ta lại đã xem thường ngươi rồi, vậy mà có thể bức ta tới mức này. Thương lượng? Giữa chúng ta có gì thương lượng? Hoặc là thần phục ta, hoặc là bị hủy diệt!
- Trát Cổ, ngươi có ý gì?
Thống khổ nữ vương nghe vậy liền giận dữ, phảng phất như nhục nhã đến cực điểm, nàng quát lên:
- Lại còn muốn bổn vương thần phục ngươi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1445306/chuong-1140.html