Chương trước
Chương sau

Thánh Diệu Vương cũng là người sáng suốt, sự tình đã đến nước này, sẽ không ôm ấp bất kỳ ảo tưởng nào nữa.
Với điều này, Lôi Động cũng không từ chối. Không chỉ minh hữu đồng bạn, thuộc hạ của mình toàn bộ đều ở trong hỗn độn dị không gian, mà chính ngay cả thê tử cùng hồng nhan tri kỷ của mình cũng đều ở trong này. Nếu như không thể giải quyết việc này mà nói, tất cả đều sẽ xong đời hết. Cái gì hỗn độn kết tinh, cái gì hỗn độn bổn nguyên, vào giờ khắc này toàn bộ đều là hy vọng xa vời.
- Dạ Đế tiền bối!
Lôi Động chắp tay sau lưng, không chút nào sợ hãi nhìn lên cường giả mang theo uy áp cực lớn ở trên không trung:
- Không biết ngươi dựa vào cái gì. Muốn chúng ta cúi đầu xưng thần đối với ngươi.
- Tiểu tử, bằng vào một tên thực lực Hóa Thần như ngươi mà cũng dám đến chất vấn trẫm sao?
Dạ Đế cười lạnh một tiếng:
- Quả nhiên là kiêu ngạo đến cực điểm, ngươi đang ôm tâm lý may mắn, cho rằng trẫm tiếc tài, sẽ không xuất thủ đối với ngươi hả?
- Tiền bối ngài thực lực tuy mạnh, đáng tiếc, chúng ta đều là bá chủ một phương, nếu như không có chỗ tốt hơn, làm sao có thể gia nhập vào trận doanh của ngài được?
Lôi Động không thể sợ hãi nói:
- Huống chi, chúng ta không thể không có được chút tiền đồ như vậy được, ba phương liên hợp lại, sợ rằng tiền bối muốn bắt, cũng phải tổn thất thảm trọng.
Đối với loại nguy cơ sinh tử ngay trước mắt này, Lôi Động cũng không thể dùng mấy lời lẽ lừa bịp được. Bất kể tình huống ra sao, Ám Dạ Đế này thoạt nhìn cũng không phải kẻ có thể dùng lời lẽ để đả động.
Nếu như không thể dùng lời lẽ đả động, vậy chỉ có dùng phương thức nguyên thủy nhất, dùng thực lực để giải quyết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Khặc khặc, tiểu tử ngươi đủ càn rỡ.
Dạ Đế âm hiểm cười, thần niệm khổng lồ xen lẫn uy áp, hung hăng đè ép về phía Lôi Động.
Đối với khí thế này, chỉ cần tâm cảnh cao, tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Mà về phương diện thần niệm, bản thân Lôi Động trong các vị Hóa Thần ở đây, thuàn túy lấy cường độ thần niệm để so sánh, có thể sánh ngang với Hóa Thần cao giai. Cho dù thần niệm của đối phương cường đại dị thường, muốn bằng vào thần niệm như thế đến để ép nát Lôi Động, sợ rằng vẫn còn kém xa.
Cái này cũng như Lôi Động có thể dùng thần niệm để ép nát một Kim Đan đỉnh phong, nhưng lại không có cách nào dùng thần niệm trực tiếp ép nát một Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa Lôi Động đối với tạo nghệ của bản thân mình cũng cực kỳ tự tin, khẳng định Dạ Đế này muốn động thủ với mình, không có bảy tám hiệp thì đừng mơ tưởng tiêu diệt được mình. Mà trong lúc đó, lực lượng mình nắm trong tay cũng không phải là để bày biện như vậy. Mà Thâm Uyên Chi Chủ cùng Thánh Diệu Vương cũng không thể nào mở mắt trừng trừng nhìn mình bị nghiền nát, bằng không, tiếp theo chính là bọn họ.
- Càn rỡ chưa nói tới.
Lôi Động chắp hai tay sau lưng, tuy rằng phải chịu đựng uy áp cực lớn, nhưng lại coi như không có việc gì xảy ra, nhẹ nhàng nói:
- Chẳng qua, Dạ Đế tiền bối ngươi muốn dựa vào sức mạnh không thèm nói lý đến để bắt chúng ta đầu hàng, sợ là vẫn còn chưa đủ. Nhóm người Lôi mỗ, tuy rằng chưa nói là hạng người không sợ sinh tử, chú trọng vinh quang, nhưng bất kỳ người nào cũng là nhân vật bá chủ tay nắm đại quyền. Trong tay ai mà chẳng có vài món đồ bảo mệnh, tin rằng mấy thứ này thi triển ra, dù cho tiền boối là cường giả Luyện Hư kỳ, cũng không nhất định có thể chịu đựng được. Luyện Hư kỳ, cũng không có nghĩa là vô địch, cũng không có nghĩa là kẻ mạnh nhất trên trời dưới đất.
Thấy Lôi Động có thể dễ dàng chống đỡ được thần niệm cùng uy áp của mình, Dạ Đế kia cũng có chút giật mình, nhưng trên mặt lại lạnh lùng nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi xuất thân nhân loại sao? Nhìn ngươi tuổi tác dường như không lớn, thần niệm dĩ nhiên lại có thể cường đại sánh ngang được với Hóa Thần cao giai, ngược lại cũng là một nhân vật. Cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, chỉ cần đồng ý cúi đầu xưng thần với trẫm, theo trẫm cũng thống nhất Lục Vực Cửu Châu, trẫm liền phong ngươi làm một chư hầu phương.
Lôi Động vẫn mang bộ dáng nhàn nhã tựa như đang xem hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, nhàn nhạt nói:
- Tốt nhất tiền bối nên nói mấy thứ có chút thực tế đi, những lời này cũng có phần lỗi thời rồi. Ba phương chúng ta liên thủ, cũng có được trăm vạn đại quân, cường giả Nguyên Anh hơn vạn, Hóa Thần hơn mười. Tiền bối tuy là cao nhân Luyện Hư kỳ, nhưng lấy chiến thuật biển người do chúng ta liên thủ, đè cũng có thể đè chết được ngươi. Cho nên đừng nói những lời sáo rỗng nữa.
Bên cạnh hắn cũng đã tụ tập mấy Hóa Thần kỳ, cộng thêm một nhóm lớn cường giả Nguyên Anh kỳ. Hắn cũng không sợ Dạ Đế này tùy tiện động thủ, nếu như hắn dám động thủ, mặt dù hắn có thể uy phong nhất thời, nhưng Lôi Động cũng nắm chắc có thể khiến hắn chịu thiệt thòi. Hơn nữa trong lòng Lôi Động kỳ thực cũng hơi có phần chờ mong Dạ Đế sẽ động thủ, Lôi Động nắm chắc có thể cấp cho hắn một chút kỷ niệm khó quên.
Luyện Hư kỳ tất nhiên là lợi hại, nhưng cũng không phải nhân vật thiên hạ vô địch, dưới chiến thuật biển người, hắn cũng chẳng có khả năng kiêu ngạo được.
Lôi Động lần này nói chuyện không nhượng bộ chút nào, cũng khiến cho các cường giả Hóa Thần đang sĩ khí hạ thấp cũng phải phấn chấn lên không ít. Cũng đúng, Luyện Hư Kỳ dù cho có lợi hại đi nữa, cũng không phải là thân bất tử, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, dùng chiến thuật biển người cũng có thể đè chết được hắn. Mọi người ngay từ đầu sở dĩ bị dọa sợ, vẫn là bởi vì tu vi Luyện Hư kỳ cùng với cái danh Dạ Đế của đối phương. Rất nhiều điều, một khi nghĩ thông rồi, liền chẳng còn chút giá trị nào.
Giống như một cường giả Hóa Thần kỳ, dù cho trâu bò tới mức nào, hắn cũng dám xông vào chiến trận do cường giả Kim Đan kỳ hình thành không? Đó thuần túy chính là chịu chết.
Sở dĩ Lôi Động có thể trấn định như vậy, thứ nhất là tình thế bắt buộc, phải trấn định.
Thứ hai, Lôi Động từ khi xuất đạo tới nay, đối mặt với địch nhân, bình thường đều là kẻ lợi hại hơn mình rất nhiều, cảnh giới cũng cao hơn mình. Dưới sự cách biệt đẳng cấp này, Lôi Động coi như đã luyện ra được một tâm tính không kiêu ngạo không sợ hãi.
Đối mặt với cường giả cảnh giới càng cao, trong lòng nhất định không thể quá mức sợ hãi. Bằng không, cho dù mình có bản lĩnh mười phần, cuối cùng có thể phát huy ra ngoài chưa đến năm phần mà thôi.
Mà trên thực tế, chỉ cần dụng tâm, chỉ cần dám liều dám đánh, trong lòng không hề có chút sợ hãi nào, cho dù là kẻ cao hơn ngươi một cảnh giới muốn giết ngươi, cũng không phải một chiêu nửa thức là có thể giải quyết được.
Dạ Đế kia, đâu ngờ rằng tiểu tử trước mắt này dĩ nhiên lại lợi hại đến vậy. Đối mặt với sự khác biệt trọn vẹn một cảnh giới, chẳng những hắn không bị bản thân áp bách, hơn nữa còn dám kiêu ngạo như vậy.
Lúc này hắn liên tục cười nhạt:
- Hảo tiểu tử, quả nhiên đủ khí phách, lợi hại, cũng khó trách ngươi trẻ tuổi như vậy mà đã có thể tổ chức ra được quân đội thực lực bất phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.