Chương trước
Chương sau

Đông Phương Phức cảm thấy hơi kinh hãi một chút, nàng lập tức thu lại huyền băng chi khí khắp bầu trời, sau đó hình thành ra một chiếc tường băng trong suốt hình cung bảo vệ trước người mình. Tường băng sau khi chặn được đại bộ phận sóng âm và mảnh vỡ không gian, lập tức ầm ầm đổ sụp xuống, nhưng vẫn còn lại một ít mảnh vỡ không gian đang đánh thẳng về phía Bạch Giáp Binh.
- Đạt Dát Vương, Đạt Dát Vương.
Đám Độc nhãn cự nhân vừa rồi sĩ khí còn đang tan vỡ, lúc này vừa thấy thủ lĩnh vương giả của tộc mình xuất hiện, nhất thời đều trở nên hưng phấn, sĩ khí tăng mạnh, sử dụng ngôn ngữ của đám dân bản xứ điên cuồng hét lên, sau đó xoay người liều chết xông về phía đám Bạch Giáp Binh chiến đấu.
Độc nhãn vương Đạt Dát cũng coi như là một nhân vật thuộc về hàng ngũ cường giả trong lục vực cửu châu, tuy rằng đẳng cấp của hắn còn xa mới ngang bằng những người cao cao tại thượng như U Minh quỷ đế, Thâm Uyên chi chủ... Nhưng ít ra hắn cũng là một trong những cường giả có tu vi Hóa Thần kỳ, đồng thời cũng là vương giả của bộ tộc Độc nhãn cự nhân.
Đối mặt với cường giả Hóa Thần kỳ lâu đời, đã sớm thành danh từ lâu như Độc nhãn vương Đạt Dát này, Đông Phương Phức cũng không có nửa điểm lùi bước, ngược lại chiến ý của nàng càng tăng mạnh. Lúc này thân hình của nàng chớp động, vung tay điều khiển huyền băng chi khí.
- Đạt Dát, ngày hôm nay ngươi dám can đảm xuất hiện tại nơi này, đó chính là tử kỳ của ngươi rồi.
- Tê...!!!
Huyền băng chi khí trong hư không ngưng tụ thành nghìn vạn lưỡi đao huyền băng sắc bén, khí thế long trời lở đất bắn về phía Độc nhãn vương Đạt Dát.
- Nhân loại nho nhỏ, nói mà không biết ngượng.
Độc nhãn vương Đạt Dát cũng có trí tuệ không thấp, ánh mắt tàn bạo của hắn xẹt qua một tia nham hiểm hung ác. Lúc này quanh thân hắn ngưng tụ ra một đạo cương thuẫn hộ thể thanh đồng sắc, lập tức ngạnh kháng lấy những lưỡi đao huyền băng sắc bén, sau đó trong tay hắn nhất thời xuất hiện một kiện chiến chùy to lớn, khí phách vô song ném thẳng về phía Đông Phương Phức.
...
Hầu như là cùng lúc đó, cách xa trung tâm của chiến trường hơn mười vạn dặm, cũng có một chi đại quân đang lẳng lặng chiếm đóng trong một khe sâu hẻo lánh. Thâm Uyên Vực bên trong lục vực cửu châu tuy rằng không cực đoan bằng Luyện Ngục Vực hay là Huyền Băng Vực, nhưng không thể nào phủ nhận được địa hình tối tăm của nơi này có sự đặc thù nhất. Trong khu vực này, chỉ cần di chuyển một chút là có thể thấy được khe rãnh, vực sâu rộng có khi hàng vạn trượng, sâu không thấy đáy.
Bởi vậy nếu như ở bên trong Thâm Uyên Vực muốn ẩn dấu một chi đại quân như vậy là việc vô cùng đơn giản, dễ dàng.
Một chi đại quân này không hề nhúc nhích một chút nào. Luyện Ngục Ma Vương mang theo tùy thân ở bên trong phù không cung điện, tính tình vốn sảng khoái mà lúc này cũng trở nên xao động, vội vàng không nhịn được cuồng tiếu nói:
- Nàng dâu của Lôi tiểu tử rốt cuộc đã truyền đến tin tức tấn công toàn diện rồi. Tốt, tốt, nghẹn khuất đã lâu như vậy, cuối cùng cũng được khai chiến rồi. Con bà nó, trong Thâm Uyên Vực này nơi nào cũng có âm khí dày đặc, làm cho xương cốt, thân thể của lão ma ta cũng phải rỉ sét hết rồi. U Minh lão quỷ, phát ngốc gì nữa vậy, còn không mau mau hạ lệnh xuất phát, ngươi như vậy thôi nhưng vẫn phải chịu sự chỉ huy của Lôi Động mà.
- Vội vàng cái gì?
U Minh quỷ đế vẫn đang lo lắng nói:
- Cự ly chỉ có hơn mười vạn dặm mà thôi, dựa vào tốc độ hành quân của chúng ta, nếu như cấp tốc đi tới thì một ngày đêm là có thể tới nơi rồi. Ngươi còn lo lắng tên Thánh Diệu Vương có thể chạy trốn được sao? Rốt cuộc thì ngươi chỉ huy hay ta chỉ huy đây?
- Ha ha ha... Là ngươi chỉ huy, là ngươi còn không được sao? Ta không phải đang ngứa đầu sao? Lão tiểu tử Thánh Diệu kia thích dùng lỗ mũi nhìn người khác, lão ma ta đã không thích hắn nhiều năm rồi.
Luyện Ngục Ma Vương hưng phấn chà xát hai tay nói:
- Ta dù sao cũng là cao thủ Hóa Thần kỳ a, hiện tại đến Thâm Uyên Vực này cũng không phải chỉ để xem kịch vui mà thôi, cũng phải để ta biểu diễn một chút chứ. Để ta khai đao với tên mặt trắng giả bộ đứng đắn Thánh Diệu Vương kia là được rồi.
Thánh Diệu Vương đương nhiên là người vô cùng lợi hại, hắn là một trong những người mạnh nhất lục vực cửu châu, nhưng mà Luyện Ngục Ma Vương cũng thuộc vào nhóm người đỉnh phong đó, tự nhiên sẽ không sợ hắn chút nào. Bình thường nếu như nói về thực lực thì bọn họ cũng không chênh lệch nhau là mấy, chỉ có điều số lượng tổng thể tộc nhân của Luyện Ngục Ma tộc lại kém Dực thần tộc rất nhiều, người ta như vậy là người đông thế mạnh hơn mình a... Bởi vậy Thánh Diệu Vương mới luôn dùng lỗ mũi để mà nhìn Luyện Ngục Ma Vương, Luyện Ngục Ma Vương cũng chỉ đành chấp nhận như vậy, chung quy vẫn không thể khai chiến cùng với Dực thần tộc cường đại được.
Hiện tại thì tốt rồi, phe Luyện Ngục Ma Vương đang chiếm được thế mạnh, Luyện Ngục Ma Vương tất nhiên là muốn xuất ra ngụm ác khí này.
- Chúng ta muốn tiến công nhưng mà không thể quá nhanh được, không phải là ta muốn hại Lôi Động, chỉ có điều ta muốn Thâm Uyên chi chủ và Thánh Diệu Vương trở nên thảm hại thêm một chút.
U Minh quỷ đế nhàn nhạt nói:
- Tuy rằng hai đại quân của Thâm Uyên chi chủ và Thánh Diệu Vương đã bị tàn sát nhiều ngày, tử thương vô số, nhưng những tên chết cũng chỉ là pháo hôi mà thôi, căn bản chưa thương tổn đến căn cơ của bọn chúng. Một khi nếu như bọn chúng phát hiện ra chúng ta thì cho dù bọn chúng không thể chạy thoát, nhưng mà đến lúc chúng ta chiến thắng thì chỉ sợ cũng phải hao binh tổn tướng, tổn thất thảm trọng. Vì vậy ta mới nói, nếu như chúng ta muốn đánh thì phải đánh sao cho bọn chúng trở tay không kịp. Chúng ta hành quân chậm một chút, bí mật đi một ít, ta sẽ tự mình nói rõ với Đinh Uyển Ngôn, để nàng cố gắng kiên trì thêm mấy ngày nữa. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
- Cũng đúng, đánh rắn phải đánh vào phần bảy tấc.
Luyện Ngục Ma Vương cũng đồng ý nói:
- Tiểu tử Thánh Diệu kia lúc nào cũng thể hiện ra ngoài dáng dấp đạo mạo, kỳ thực hắn rất xảo trá. Vạn nhất lúc này chúng ta không nắm được hắn, sớm muộn gì hắn cũng trở thành một hậu hoạn. Lão quỷ, ngươi hạ lệnh đi, chúng ta sẽ dựa theo sự chỉ huy của ngươi để hành động.
Liên quân các vực lẻn vào trong Thâm Uyên Vực yên lặng đã lâu, cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi xuất phát, hành quân hướng về chiến trường. Một chiếc chiến thuyền phi chu hình dáng quái dị đi ra từ trong thâm uyên âm ảnh, giống như một đầu quái thú xuất hiện từ trong hư không, lộ ra răng nanh dữ tợn và hung tàn vô cùng.
...
Trong lúc Đinh Uyển Ngôn còn có chút do dự, Lôi Động vừa mới xuất quan lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Đinh Uyển Ngôn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Uyển Ngôn, trong khoảng thời gian này nàng đã phải khổ cực rồi.
- Phu quân, ngươi và ta tu luyện cùng nhau từ nhỏ, tình cảm phu thê đã mấy trăm năm rồi, cần gì phải khách khí như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.