Chương trước
Chương sau

Hoặc là đã có người nghiên cứu qua nhưng không thể phát triển được. Hoặc là nói đã có người phát triển nhưng không thể vận dụng trong quy mô lớn, cuối cùng bị tiêu tán trên dòng sông lịch sử.
Mà đám pháp sư Quang Minh vực bởi vì thiếu hụt tiên thiên cho nên dùng phương pháp này để bù đắp bản thân. Giống như một người bị cụt hai tay, phải học cách dùng chân để viết chữ, cuối cùng còn viết rất đẹp, điều này cũng có đạo lý như thế. Người bình thường bởi vì không cần cho nên sẽ không có động lực và nghị lực như kia.
Nhưng mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, Tiềm Long quân vô cùng phù hợp với loại điều kiện này, quân kỷ cường đại, ma hợp mấy trăm năm khiến cho bọn họ giống như là thân nhân vậy, đồng nhất một thể. Cho nhau không hề bảo lưu, huấn luyện hơn mười năm mới có thể làm đến bước này.
Có thể dùng được chiêu này, Tiềm Long quân đã trở thành một thể thống nhất như một quân đội, hoàn toàn khác với một đám ô hợp.
Đương nhiên thần niệm liên tiếp cũng không phải nói do ba trăm thần niệm của cường giả cấp Nguyên Anh hợp lại. Mà là mỗi người phân ra một bộ phận thần niệm để dung hợp với nhau. Nhưng dù vậy, thần niệm của ba trăm thân vệquân cấp Nguyên Anh sợ rằng không kém hơn thần niệm của Luyện Hư kỳ trong truyền thuyết. Ngay cả nhân vậtcấp bậc như U Minh quỷ đế sợ rằng cũng không thể nào chống lại được.
Ngay sau đó, một đám Tiềm Long binh dùng tốc độ cực nhanh xông lên, dùng dây thừng buộc chặt lại, xiềng xích hết chân tay, còn có người dùng châm cắm vào một vài huyệt vị then chốt trên người đối phương, lấy cấm chế khống chế lực lượng của đối phương, phòng ngừa nguyên thần của đối phương chạy mất. Cuối cùng còn có hai nữ Tiềm Long binh mở miệng hai nàng ra, không hề thương hương tiếc ngọc nhét thuốc tán công vào trong miệng hai nàng.
Dưới một loạt thủ đoạn khống chế kia, rốt cục đã bắt được hai nữ tử, đừng nói các nàng đang trong trạng thái tắt đèn hết dầu, cho dù các nàng trong trạng thái hoàn hảo, muốn bỏ chạy so với lên trời còn khó hơn. Tiềm Long quân được huấn luyện theo kiểu quân đôi, trải quá vô số làn, lại thêm thủ đoạn chuyên nghiệp, làm việc rất tiêu chuẩn.
Toàn bộ quá trình nói thì dài, nhưng trên thực tế từ khi Lôi Động nói động thủ đến lúc hai nữ tử bị bắt, trước sau chỉ mấy có vài hơi thở.
Tiểu U trừng lớn đôi mắt ngập nước, túm lấy cánh tay Lôi Động giậm chân truyền âm nói:
- Ca ca, ta bảo cứu các nàng a, không phải bảo bắt các nàng. Ca ca, không phải ngươi nhìn thấy hai tỷ tỷ kia xinh đẹp cho nên muốn bắt về làm phu nhân áp trại chứ?
- Ha ha, đứa nhỏ ngốc.
Lôi Động cười tủm tỉm truyền âm nói:
- Bái La kia là đại tướng đứng đầu của Thâm Uyên vực, mà hiện giờ ta đang mà minh hữu của bọn họ, vì sao minh hữu có thể nội chiến chứ? Không đi bắt hai nữ tử kia sẽ không được, chẳng lẽ đi bắt Bái La sao?
- Có thể…
Tiểu U sốt ruột một hồi, sau tựa hồ hiểu ra một chút, dùng ánh mắt quái dị nhìn Lôi Động, cười hì hì nói:
- Ca ca, ngươi rất giảo hoạt nha. Minh quân, ha ha, để xem Bái La kia xử lý thế nào.
Tiềm Long quân nhanh chóng rút về, Phó thống lĩnh cung kính hành lễ với Lôi Động:
- Khởi bẩm thống lĩnh đại nhân, nhiệm vụ hoàn thành, xin đại nhân ra lệnh tiếp.
Đối với Tiềm Long quân mà nói, bọn họ chỉ có một thống lĩnh, cũng chính là Lôi Động, cũng chỉ có một chủ duy nhất, chính là Lôi Động.
Trừ phi Lôi Động hạ lệnh để bọn họ nghe theo người khác chỉ huy, nếu không không ai có thể mệnh lệnh cho Tiềm Long quân được, Mãnh Quỷ quân của Lôi Động cũng như vậy, nếu không cho dù ai cũng có thể chỉ huy được, vậy còn nói gì là dòng chính dòng phụ gì nữa?
Lôi Động thấy hành động của bọn họ nhanh và mạnh mẽ cũng rất thỏa mãn. Hắn nhìn ra được khí tức trên người đối phương đều là cấp Hóa Thần. Cho dù tới trạng thái tắt đèn hết dầu, nếu muốn liều mạng cũng sẽ có thủ đoạn.
Ba trăm Tiềm Long binh chính diện đi đánh, mặc dù có thể thắng lợi thế nhưng quá trình xảy ra sẽ không thuận lợi như thế.
Cùng lúc đó, Lôi Động cũng nghĩ tới lần trước gặp Bạch Giáp Binh của Thần Hi Vương, nếu như Bạch Giáp Binh cũng tinh nhuệ như Tiềm Long quân, huấn luyện có bài bản, phối hợp lại như một chỉnh thể. Vậy đám người Lôi Động lần trước sẽ không làm gì được, tuy rằng không nói sẽ chết nhưng tổn thương lớn thì không cách nào tránh được.
Kỷ luật của Tiềm Long quân vô cùng nghiêm minh và biểu hiện xuất sắc khiến Bái La cảm thấy kinh hãi trong lòng. Chỉ là Bái La này nhìn bề ngoài cục cằn nhưng bên trong cũng là một cáo già, hắn ra lệnh cưỡng chế đại quân dừng lại, dùng giọng điệu sang sảng cười nói:
- Huynh đệ đối diện có phải là thống lĩnh Tiềm Long quân đến từ cửu châu không. Ta là đại tướng Bái La đứng đầu dưới trướng Thâm Uyên chi chủ, vừa nhận được mệnh lệnh chủ nhân tới đây nghênh tiếp minh quân.
- Thì ra là đại tướng Bái La nổi danh hiển hách trong Thâm Uyên vực.
Thân hình Lôi Động hơi chợt lóe, tiến ra ngoài phi xa, đứng ở phía trước Tiềm Long quân, chắp tay nói:
- Tại hạ chính là Lôi Động thống lĩnh Tiềm Long quân, làm phiền Bái La tướng quân khổ cực đi trăm vạn dặm tới đây nghênh tiếp rồi.
Bái La nhàn nhạt quét thần niệm trên người Lôi Động, xem khí tức bên ngoài chỉ là một Nguyên Anh cao giai. Cường giả vi tôn, tâm tình của hắn có chút không vui, Thâm Uyên chi chủ coi trọng tên này nhưng sao tu vi hắn kém quá vậy? Dĩ nhiên còn làm phiền bản tướng quân suất quân đi trăm vạn dặm từ xa tới đón?
Chỉ là Bái La khác với những cường giả Thâm Uyên vực khác, hắn đã lăn lộn trong mưa tanh gió máu từ bé đến giờ, để đi đến bước này đã phản bội và bị phản bội không biết bao nhiêu, tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn cười sang sảng nói:
- Lôi thống lĩnh khách khí rồi, vừa thấy quý quân hành động, quả thật là nhanh như thiểm điện, một đội quân giống như một chỉnh thể vậy, hảo quân, cường quân a.
Lôi Động nào không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, luôn tỏ ra yếu nhược trước quân địch, ẩn dấu thực lực chân chính của mình. Nếu như chính mình biểu hiện quá mạnh mẽ, Lôi Động sợ rằng mình sẽ không ăn được gì, bởi vì Thâm Uyên chi chủ vô cùng cẩn thận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thử nghĩ, một tên Nguyên Anh cao giai đỉnh phong, dựa vào mấy lão bà Hóa Thần và huynh đệ công thêm một đám bang chúng trung thành và thuộc hạ tận tâm cũng có thể đi tới Thâm Uyên vực ngồi địa vị ngang hàng với mình sao? Đây là chuyện tình khiến kẻ khác tức giận, đố kỵ đến mức nào…
Người có hơi chút năng lực đều không tự chủ nghĩ rằng, con mẹ nó hắn quả thật có vận khí tốt. Nếu như chính mình đổi thành hắn, chắc chắn có thể làm được tốt hơn. Hoặc là một tiểu tử tay không tấc sắt, cầm một cục vàng chạy trên đường, nếu bọn du côn lưu manh mà không đến tìm thì quả thật buồn cười đến cực điểm.
Chỉ có càng coi thường thì cơ hội của Lôi Động càng lớn, nếu Thâm Uyên chi chủ cảnh giác với chính mình thì sợ rằng sẽ đổi khách thành chủ, như thế chẳng phải không xong sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.