Nhất là mấy trăm mẫu linh điền phía sau núi, trải qua thời gian hơn hai mươi năm đã có thể nhìn thấy hiệu quả của nó, nhìn bên ngoài thì linh dược phải có ước chừng trên năm mươi năm hỏa hầu. Đương nhiên là kỳ hạn trăm năm hỏa hầu để có thể thu hoạch thì vẫn còn xa, chỉ có điều càng về sau thì hỏa hầu của chúng càng có thể tăng nhanh được. Nhìn lại linh điền này thì không đầy năm mươi năm nữa là có thể thu hoạch được dược liệu rất nhiều rồi.
Trước đây Lôi Động chủ trương tài bồi linh dược điền này cũng là bởi vì tiền lời dài lâu sau này. U cốc có trận pháp ngũ hành tụ linh trận gia trì, linh khí dày đặc thế này mà không sử dụng đến linh điền thì quả thực là quá mức đáng tiếc.
Lôi Động trở về cũng không che dấu khí thế cường đại của bản thân, vì vậy hầu như cùng lúc hắn xuất hiện đã có vài đạo thần niệm của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đảo qua người hắn, sau đó một tiếng quát uy nghiêm vang lên:
- Người nào? Dám xông vào Ôn Hương tiểu trúc?
Từ cường độ thần niệm suy đoán thì người vừa nói hẳn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực so với Lôi Động còn kém quá xa. Hắn tất nhiên có thể cảm giác được thực lực của Lôi Động cường đại nhưng vẫn quát mắng không chút do dự, hiển nhiên là rất tận tâm lo lắng công việc của mình.
Lôi Động nở một nụ cười, hai tay chắp sau lưng cất cao giọng nói:
- Tả sư đệ sao?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1444792/chuong-626.html