Chương trước
Chương sau

Lôi Động đứng chắp tay sau lưng ở mép thuyền. Bình bình an an lặng nhìn hải vực vô tận mang tên Đông Hải ở phía dưới. Khoảng cách từ chỗ này đến bờ biển đã là hơn vạn dặm, đã xem như tiến vào trong khu vực biển sâu. Có lẽ khu hải vực này thật sự rất khổng lồ, U Minh Cửu Hào dài hơn mười trượng ở bên trong đại hải mênh mông này thực là có chút nhỏ bé.
Nếu mà phi hành theo mặt biển, mặc dù là hải vực nắng ráo, nhưng chỉ cần có một con sóng lớn đánh lên, có lẽ cũng có thể đánh lật con thuyền này. Một đám cự lãng ngập trời bất ngờ xuất hiện khiến cho Lôi Động kinh tâm động phách. Biển khơi kiếp trước hắn nhìn thấy so với nơi này quả thực giống như là một cái hồ nước nhỏ yên tĩnh.
- Số một, chúng ta hãy làm gì đó để giết thời gian đi.
Trương Hoành chắp tay sau lưng, sưu một tiếng liền xuất hiện ở bên cạnh Lôi Động, lộ ra nét mắt hưng phấn.
- Ở bên trong hải vực kế bên, thuộc về chỗ giao giới giữa duyên hải và biển sâu. Mùa này vừa vặn ở vào thời tiết ẩm ướt.
Trương Hoành nói xong liền làm một cái thủ thế, tốc độ của U Minh Cửu Hào liền bắt đầu chậm lại, chậm rãi hạ dần xuống bên dưới. Ước chừng chỉ còn cách mặt biển cao khoảng vài chục trượng, đến địa phương sóng biển không đánh tới. Bọn họ liền triệt bỏ cái hộ thuẫn hơi mờ màu trắng, ở càng gần mặt biển lại càng cảm thấy được sóng biển ba đào mãnh liệt. Một con sóng dữ thường thường có thể cao tới hơn mười trượng. Gió mùa và triều tịch va chạm với nhau, khuấy động lên đầy trời bọt nước. Lôi Động đứng ở ven mép thường, ngẫu nhiên cũng bị bắn trúng.
Trương Hoành mím môi nhìn xung quanh xuống phía dưới. Tựa hồ có chút hưng phấn, giống như là ở bên dưới có thứ gì đó rất tốt đang chờ hắn nhặt. Quả nhiên, lát sau hắn liền nâng tay lên trảo xuống phía dưới một nhát. Một cái U Minh Quỷ Trảo đen như nghiên mực bay thẳng vào trong mặt nước. Sau khi bắt được một vật liền bay trở về, sau khi ném thứ đó lên trên boong thì U Minh Quỷ Trảo liền tiêu tán.
Phịch phịch, một con quái ngư lớn đến ba thước nhảy loạn phịch phịch ở trên boong. Con cá này có lân giáp thật dày, vây đuôi cường tráng mạnh mẽ, hình dáng thon dài như giọt nước, mỗi lần nhảy là cao tới mấy trượng. Kỳ lạ nhất chính là ở trên đỉnh đầu của nó có một cái sừng thật dài, trong miệng lộ ra răng nanh sắc bén. Nhưng rất nhanh nó liền bất động. Bởi vì thần niệm của Trương Hoành đã gắt gao áp chế nó ở trên boong, không thể động đậy nửa điểm.
Những thành viên khác của đội thứ nhất trong lúc đó cũng sôi nổi chạy ra, sau khi thấy được con quái ngư kia thì cũng cực kỳ vui vẻ.
- Đội trưởng, lần này chúng ta chuẩn bị câu Hải Phách Vương sao?
- Không sai, bởi vì số một mới tới, hơn nữa lại gặp đúng mùa này cho nên ta đặc biệt bắt một con, để cho hắn biết một chút về uy mãnh của Hải Phách Vương.
Thần tình của Trương Hoành phấn khởi, nói cho mọi người cùng nghe là vì Lôi Động. Nhưng trên thực tế xem chừng vẫn là nghĩ đến chính mình. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Nhưng mà diễn cảm này của hắn cũng khiến cho Lôi Động cực kỳ tò mò. Hải Phách Vương? Đến tột cùng là cái gì? Đương nhiên Lôi Động cũng không cho rằng cái con quái ngư ba thước đang nằm kia là Hải Phách Vương.
- Số hai, ngươi nhanh giải thích cho Lôi Động.
Trương Hoành phân phó một tiếng, nói xong, liền lấy ra một cái móc lớn, hung hăng móc lấy con quái ngư kia. Lại dùng tiểu đao cắt một vết đao ở trên người của nó. Lập tức một dòng máu bắt đầu chảy ra từ miệng vết thương. Bị đau, nó ra sức phản kháng, nhưng mà bất đắc dĩ là lực lượng có hạn, như thế nào cũng không thể giãy khỏi tay của Trương Hoành.
Số hai bây giờ cũng không phải là số hai mà Lôi Động đã gặp qua trước kia mà chính là số một đã kịch liệt giao chiến với Lôi Động trước đây. Sau khi hắn bị Lôi Động đẩy xuống vị trí số bốn mươi bốn liền không cam lòng chờ đợi ở vị trí này. Nhưng lại kiêng kỵ Lôi Động cường đại, cảm thấy nếu tiếp tục đánh một lần nữa thì phỏng chừng phần thắng cũng không lớn, dù sao thì hắn cũng đã tổn thất một con quỷ vệ cấp tám. Vì vậy hắn liền trực tiếp nhìn trúng vị trí số hai. Sau khi mất một phen tay chân, cái vị trí số hai này liền thuộc về hắn.
Lôi Động phỏng chừng người vốn là số hai kia cũng sẽ không cam lòng. Sau khi Cổ Ma bị mình đoạt lấy vị trí số một sẽ đại tẩy phía dưới một lần. Chỉ cần những người cho rằng mình có thực lực, tuyệt đối sẽ không cam lòng bài danh ở bên dưới người có thực lực yếu hơn mình. Dù sao thì địa vị bài danh càng nhỏ thì số điểm cống hiến kiếm được mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ càng lớn. Ai cùng muốn đạt được càng nhiều tài nguyên hơn.
Số hai cũng biết quy củ khi làm nhiệm vụ. Tuy rằng lúc này trong lòng của hắn vẫn không thoải mái đối với Lôi Động, nhưng vẫn chậm rãi giải thích nói.
- Hải Phách Vương chính là một loại yêu thú nổi danh ở trong hải vực của Đông Hải. Cực kỳ khó đối phó. Có được sức chiến đấu không hề thua kém tu sĩ Kim đan kỳ bao nhiêu. Nếu mà tác chiến ở trong biển, tu sĩ Kim đan kỳ cũng không nhất định là đối thủ của nó. Vào mùa này hàng năm, một bộ phận của chúng nó sẽ tập trung bầy đàn ở chỗ này. Bởi vì chúng nó thích ăn loại Giác Lân Ngư này nhất. Giác Lân Ngư này cũng là một loại cá phi thường hiếm thấy, bình thường rất khó gặp được. Chỉ có vào mùa này mới tụ tập ở đây để ăn một loại cá khác. Ngươi cũng biết cá lớn nuốt cá bé chứ.
Số ba ban đầu bây giờ là số bốn, là một nữ tu sĩ. Nàng càng thêm hưng phấn.
- Ta cũng rất thích ăn Giác Lân Ngư, hương vị của loại cá này cực kỳ ngon, chất thịt trơn mềm rất ít khi được nêm. Nhưng mà ta lại càng thích Hải Phách Vương hơn, mùi hương luyện ra từ mỡ của nó mê người tới cực điểm.
Số hai tức giận liếc mắt nhìn số bốn một cái. Có chút bất đắc dĩ nói với Lôi Động.
- Số một, ngươi cũng thấy đấy, loại tinh dầu chế tạo từ mỡ của Hải Phách Vương cực kỳ được nữ tu sĩ ưa thích. Loại tinh dầu này có thể khiến cho rất nhiều nữ tu sĩ điên cuồng. Ở bên ngoài có giá bán xa xỉ. Ngoài ra các tài liệu khác ở trên người Hải Phách Vương cũng đều rất đáng tiền. Ví dụ như tấm da có lực phòng ngự kinh người của nó có thể luyện chế ra chiến giáp hoặc là hộ thuẫn. Quan trọng nhất là Hải Phách Vương thuộc loại yêu thú cấp Kim đan, nội đan cực kỳ đáng giá. Nếu như chúng ta có thể giết chết một con Hải Phách Vương, toàn bộ thu hoạch cộng lại có thể đạt tới trên dưới một trăm năm mươi vạn linh thạch.
Lôi Động cũng sợ ngây người, đám người này lại dám đi trêu chọc yêu thú cấp Kim đan ở trên biển? Nhưng mà một con yêu thú cấp Kim đan có thể bán được một trăm năm mươi vạn, thu hoạch thật là lớn.
Nhưng mà thứ đồ chơi này là yêu thú cấp Kim đan, cũng không biết có thể bắt được hay không?
Giống như nhìn thấy sự nghi ngờ của Lôi Động, Trương Hoành cười tủm tỉm nói.
- Ngươi yên tâm đi, nếu như không có thủ đoạn đối phó với Hải Phách Vương thì chúng ta cũng sẽ không trêu chọc nó. Được rồi, được rồi, tất cả mọi người bắt đầu động thủ đi nếu lười biếng thì lúc chia tiền đừng có chê ít!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.