Chương trước
Chương sau

Lại trở ngại song phương chánh tà bất lưỡng lập, cuối cùng bỏ trốn. Giả trang thành tán tu, ẩn tàng khắp nơi, nhưng lại không ngờ tới chết dưới tay của Tú Hồ Sơn Trang, chết rất thê thảm. Muốn trách thì trách bọn họ tuổi trẻ không hiểu chuyện, cho rằng Tú Hồ Sơn Trang này là thế ngoại đào viên, huynh đệ Trần gia này, mặt mũi vô cùng hiền lành, không ngờ tới, trên thế giới này rất nhiều người trên mặt hiện ra vẻ người tốt, nhưng dưới lớp mặt nạ đó là tâm tính như sài lang.
Lôi Động cũng cảm thấy tên nam tử Ma Ngục Tông kia đúng là đồ ngốc, nếu đã có bổn sự lừa được nữ nhân người ta bỏ trốn, tại sao không dứt khoát mang nàng trở về Ma Ngục Tông chứ? Còn chơi cái gì chân tình lánh đời? Cho dù thực sự lánh đời, dựa vào thực lực khủng bố của Ma Ngục Tông và Thiên Âm Cung, muốn tìm ra bọn họ, chỉ là chuyện sớm muộn.
Lôi Động cố ý giả mạo muốn báo thù cho bọn họ, thứ nhất là cổ vũ khí thế một chút, thứ hai, cũng nhân cơ hội này làm loạn nhân tâm của lão giả họ Trần. Đương nhiên, cũng nghĩ tới chuyện vạn nhất xuất chiến bất lợi, hay lão giả này có pháp thuật bỏ trốn.
Sau đó sẽ đi tìm mình báo thù, cho nên hắn phải tìm cái lý do thật xác đáng, giảm bớt tỷ lệ bị bại lộ ra ngoài.
Đương nhiên, đây cũng là do Lôi Động làm việc kín đáo thôi, dùng phòng ngừa vạn nhất. Cho dù người này đã là Trúc Cơ tầng ba, Lôi Động cũng có nắm chắc rất lớn lưu hắn lại đây.
Từ trong Sưu Hồn thuật, đã biết vật kia, chính là truyền thừa của tổ tiên Trần gia, nói cái gì là vật báu vô thượng, dặn dò hậu bối phải bảo toàn nó. Nhưng nhiều đời người Trần gia, không thể nào tìm được bí mật ẩn chứa trong nó. Ngược lại cũng không ít tộc trưởng bởi vì thế mà trì hoãn tu luyện, thậm chí buồn bực sầu não mà chết. Càng về sau, người Trần gia càng không có hứng thú lớn với vật này, ngay cả tế luyện một chút cũng không chịu, chớ nói chi là tế luyện thành bản mạng pháp khí. Chẳng qua đây là tín vật do tổ tiên truyền xuống, thời thời khắc khắc mang theo bên người mà thôi.
Hai gã đệ tử Luyện Khí kỳ đi theo phía sau, bên này vừa mới bắt đầu giao chiến, lập tức kêu lên hai tiếng thảm thiết.
Ba con quỷ vệ, hình tượng lành lạnh mà dữ tợn, từ trong rừng rậm phiêu hốt lao ra, từ các phương hướng vây lão giả lại. Bạo Kích quỷ vệ đầu lĩnh, tuy chỉ mới một cấp, nhưng khí diễm thịnh nhất, Thị Huyết Thuật gia trì thân thể, toàn thân hiện ra huyết quang mạnh mẽ, chiến giáp toàn thân có gai mọc ngược lên san sát như rừng, giống như một đầu tuyệt thế ma tướng từ sâu trong cửu u địa ngục chui ra.
- Làm sao có thể?
Đáy lòng lão giả rên rỉ một tiếng, hắn vốn tưởng rằng, chính mình Trúc Cơ kỳ tầng ba.
Đối phương tuy cường thế, nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng một mà thôi. Cho dù đánh không lại, muốn chạy trốn cũng không thành vấn đề.
Nào đoán được rằng, hắn lại đồng thời xuất ba con quỷ vệ, nếu dùng tài nguyên nện ba con Trung phẩm linh quỷ thành quỷ vệ, vậy ba con này phải dùng bao nhiêu tài lực? Nếu là Thượng phẩm, chuyện này... Không thể nào, trong lòng lão giả phát lạnh.
U Minh quỷ vệ thân hình hóa thành hư ảo, tiêu thất trong hư không. Mà Hàn Băng quỷ vệ, toàn thân tản ra khí tức băng hàn lạnh lẽo, thậm chí đem hơi nước trong không khí, đều ngưng kết thành băng. Giống như bông tuyết rơi xuống đất, bồng bềnh đung đưa qua lại theo gió.
Lão giả đã quyết định bỏ trốn, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, quát lớn một tiếng, hỏa diễm trên người linh động mạnh mẽ hơn vài phần, cả thân thể hóa thành hỏa cầu, lao thẳng lên bầu trời.
- Hừ!
Lôi Động từ trước tới nay, nếu đã quyết tâm giết người, thì hắn luôn đề phòng người ta bỏ trốn. Lúc này hừ lạnh một tiếng, giống như quỷ mị, hóa thành quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, nhanh như thiểm điện, ngăn cản trước mặt của hắn, Tịch Diệt Pháp Luân hóa thành một đạo hào quang màu xanh lao đi, chém về phía đoàn hỏa cầu, cùng lúc đó, Hàn Băng quỷ vệ đột nhiên bộc phát ra, một đoàn giống như sương mù nhưng không phải sương mù, giống như khói mà không phải khói đánh tới, hơi lạnh của nó làm cho không khí cũng phải phát ra âm thanh tê tê...
Còn chưa đánh trúng người, nó đã bành trướng ra, bao phủ phương viên mười trượng trước mặt, biến thành thế giới băng hàn, bao phủ lão già vào bên trong. Mặc dù không đến mức đóng băng hắn trong nháy mắt, nhưng lại làm cho hỏa diễm quanh thân của hắn giảm xuống, loáng thoáng có cảm giác sắp bị dập tắt, hỏa độn chi thuật cũng tuyên cáo bị phá.
Trong lòng lão giả vô cùng hoảng hốt, thấy không thể trốn thoát, đành phải phản kích, dù sao thực lực chỉnh thể của hắn không kém, thân là tộc trưởng, lại là Trúc Cơ tầng ba. Bao nhiêu thứ tốt và tích lũy của tổ tiên đều nằm trên người của hắn, nhưng đáng tiếc, Lôi Động có tới ba quỷ vệ, tu vi thực lực bản thân lại cao, cộng thêm U Minh đại pháp tăng phúc. Trong lúc nhất thời, bên ngoài Tú Hồ Sơn Trang, đấu đến mức thiên hôn địa ám.
Nhưng mà, tổng thể mà nói thì Lôi Động chiếm thượng phong, dù sao hắn dựa vào ba con quỷ vệ, cũng không kém hơn lão giả này. Đợi đến khi hắn xuất Vạn Quỷ Phiên ra, càng áp chế lão giả này triệt để.
Lo lắng không lớn, song phương tiếp tục chiến đấu thêm một nén hương.
Rốt cuộc Lôi Động cũng giết được đối phương, thu trữ vật thủ trạc của hắn, dùng thần niệm chấn động xác nhận đồ vật đang ở bên trong. Trong nội tâm ngoài khoan khoái ra, còn có cảm giác vô cùng vui mừng. Hắn phân phó ba con quỷ vệ thôn phệ huyết nhục, thanh lý chiến trường. Sau đó bay quanh một vòng, không phát hiện có sơ hở gì, cũng không dám ở chỗ này lâu, toàn thân của hắn có khói đen bao phủ, bay lên bầu trời, về phần tài vật đáng giá trong Tú Hồ Sơn Trang, Lôi Động đã mang đi tất cả từ mấy ngày trước đó rồi.
Chuyến đi này, lại mất mấy ngày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lôi Động lúc này chọn một ngọn núi hoang dã không có linh khí mà ẩn nấp, cưỡng chế di dời dã thú sống bên trong đi. Thả U Linh quỷ vệ ra thủ vệ, Hàn Băng quỷ làm hộ pháp. Lúc này mới định tâm thần, bắt đầu luyện hóa thần niệm lạc ấn trong trữ vật thủ trạc của lão giả họ Trần, đây chính là lạc ấn của tu sĩ Trúc Cơ tầng ba, Lôi Động tốn hao một hồi công phu, mới hoàn toàn mở trữ vật thủ trạc ra.
Trong nội tâm vui vẻ, thần niệm dò xét đồ vật bên trong. Cũng mặc kệ những chiến lợi phẩm khác, hắn đang tìm kiếm đồ vật làm Phệ Hồn Tháp rung động, nhanh chóng tìm được một thứ có phong cách cổ xưa, đó là một vật cổ quái có sáu cạnh. Lôi Động cầm vào trong tay, liền có cảm giác huyết mạch tương liên quen thuộc, cảm giác này cũng giống như cảm giác của Phệ Hồn Tháp mang lại, giống như đúc.
Lôi Động lục lọi một lát, cũng không có phát hiện dấu hiệu mở ra.
Nhưng Lôi Động cũng biết, nếu thứ này là đồ vật không bình thường, bởi vì trong Sưu Hồn thuật hắn biết được, thứ này đã nằm trong tay Trần gia hơn ngàn năm.
Nếu là đồ vật tùy tiện có thể mở ra dễ dàng, thì đúng là quá chê cười.
Vật này có liên quan với Phệ Hồn Tháp, Lôi Động dùng thần hồn triệu hoán Phệ Hồn Tháp ra, đặt chúng song song nhau, Lôi Động phát hiện ra điểm giống nhau giữa chúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.