Chương trước
Chương sau

Sau khi lão đại tiếp nhận, không kinh sợ còn lấy làm mừng, phảng phất giống như đạt được bảo bối to lớn vậy hắn liền dẫn theo ngũ quỷ liên tục khấu tạ. Cũng khó trách, thọ nguyên của hắn vốn không nhiều lắm, đừng nói là ba phần, cho dù một phần, hắn cũng muốn thử một chút. Sau khi lục quỷ lui lại phía sau thì liền có tu sĩ Kim Đan gia tộc thượng lưu đơn độc lên đài, cũng dâng lên bảo vật có giá trị vô cùng xa xỉ.
Mà Thiên Ma, cũng dựa giá trị lễ vật các tông phái dâng tặng, nhiều ít đều ban tặng vài thứ, thường thường đều là vật gì đó cực kỳ hiếm thấy. Còn mỗi một thế lực trung lưu, Vạn Quỷ đều nhìn về phía hai đệ tử chính mình đắc ý nhất đánh giá vài câu ngắn gọn.
Có thể trở thành người thế lực trung lưu thì cũng không thể khinh thường. Có một số nhóm thế lực trung lưu cường đại không hề kém Vạn Quỷ Quật.
Lôi Động thấy thế thì hoa cả mắt, thế lực lần này đến đây thăm tặng quà đã không dưới một trăm. Tộc trưởng hoặc tông chủ trong đó, phần lớn đều là Kim Đan Kỳ. Lễ vật bọn họ dâng tặng khiến cho Lôi Đông trông thấy mà thèm. Cho dù môn phái hiến tặng ít nhất, cũng đã gấp trên mười lần tài sản của Lôi Động. Một trăm môn phái như vậy thì Thiên Ma phát tài tới mức nào?
- Híp mắt mà thèm lễ vật của người khác.
Đinh Uyển Ngôn đứng bên cạnh, thấy Lôi Động trừng mắt, bộ dáng hận không thể lấy những lễ vật này làm của riêng, nhịn không được khẽ cười mắng:
- Có phải thấy người Thiên Ma cung phát tài rồi, muốn ôm lấy đùi của Thiên Ma cung hay không?
- Tiền tài của người khác, nhiều hơn nữa cũng là của người khác. Ta hi vọng sư tỷ sớm tấn chức lên Nguyên Anh, đến lúc đó chúng ta cũng có thể giống như vậy.
Lôi Động có chút cảm khái nói:
- Nói như vậy, kiếp này chúng ta coi như không lo về cái ăn rồi.
- Bớt lời đi, chỉ vào ta, còn không bằng mong sư tôn tấn chức Nguyên Anh. Đến lúc đó ngươi giúp sư tôn thu lễ vật, nhận lễ vật cho mỏi tay.
Đinh Uyển Ngôn bị giọng nói của hắn truyền đến thiếu chút nữa phải bật cười, hắn thèm nhiều bảo bối như vậy, chỉ là vì ăn uống không lo a?
Tuy rằng Vạn Quỷ cũng chú ý tới hai đồ đệ, với tu vi của hắn tuy có thể cảm giác được Đinh Uyển Ngôn đang nói, nhưng cũng không cách nào dò xét được bọn họ đang nói cái gì. Bất quá, trong trường hợp này hắn cũng không có cách nào quay đầu lại khiển trách vài câu.
Chỉ là bọn họ đối thoại lần này cũng chọc giận tới hai người. Thứ nhất chính là Hoàng Phủ Sách cách bọn họ không xa, vốn người này luôn luôn đặt lực chú ý đặt trên người Đinh Uyển Ngôn. Thấy rõ bọn họ thì thào trò chuyện một hồi, mà Đinh Uyển Ngôn chưa bao giờ cười với chính mình, nhưng bây giờ lại cười khẽ không thôi, hiển nhiên cực kỳ hứng thú nói chuyện phiếm với Lôi Động.
Tâm trạng không khỏi đố kỵ lại có chút oán giận, dựa vào tư chất, nhân phẩm, diện mạo, xuất thân của Hoàng Phủ Sách hắn thì có gì kém tiểu tử Lôi Động kia?
Một người khác, đương nhiên chính là Thiên Ma không ngừng tiếp nhận lễ vật tiến hiến.
Từ lần trước trở về, nàng dĩ nhiên không cách nào không chế được chính mình, nàng phái người đi điều tra đầy đủ về Vạn Quỷ cùng Lôi Động. Tất ả mọi thứ về Lôi Động đều được bày ra trên bàn của Thiên Ma. Đương nhiên, về phần trong tay Lôi Động có được Phệ Hồn tháp, bởi vì Lôi Động rất cẩn thận, người điều tra lại không phải là thần tiên cho nên hắn cũng không biết được chuyện này. Nhưng mà khi thấy Lôi Động cùng nói chuyện với Đinh Uyển Ngôn thì chẳng hiểu tại sao trong lòng của Thiên Ma nàng lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chỉ là phần cảm giác khó chịu này, trước kia cũng bị nàng đè nén xuống. Hôm nay mặc dù nàng đang tiếp nhận lễ vật dâng tặng nhưng một cổ thần niệm như có như không thủy chung vẫn quanh quẩn gần Lôi Đông. Vạn Quỷ không cách nào dò xét được nội dung trò chuyện, nhưng sao có thể giấu được bực cường giả Nguyên Anh. Thấy được hắn trước mặt chính mình, còn dám thản nhiên trò chuyện với Đinh Uyển Ngôn, Thiên Ma không nhịn được mà nổi giận ở trong lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từ nhỏ đến bây giờ. Cả đời Thiên Ma hầu như sống cô quạnh, chưa từng có bằng hữu. Cuộc đời này của nàng chỉ có vô số địch nhân. Mà nàng làm việc, từ trước tới nay chưa từng có bất cứ cố kỵ gì. Lần này nếu không phải trưởng lão có ơn đối với nàng, gắng sức giúp nàng tổ chức lễ mừng này thì Thiên Ma căn bản sẽ không giống đứa ngốc ngồi ở chỗ này, để người khác bái lạy, kinh sợ quần hùng thiên hạ.
- Nếu người còn dám nói với Đinh Uyển Ngôn nửa câu, bản tôn liền lấy linh hồn của ngươi, luyện thành Hồn Đăng ngày đêm dày vò.
Thiên Ma nói một câu.
Trước mặt nàng ngay cả đám Kim Đan Kỳ, có không biết bao nhiêu người đối với nàng vô cùng kiêng kỵ. Tuy nàng không tùy tiện nổi giận với người cùng tông phái, nhưng một khi nàng nổi giận, nàng sẽ hạ thủ không lưu tình. Điều này khiến người cùng tông phái càng ngày càng sợ nàng, người khác trốn tránh nàng, sợ nàng, kính nể nàng, nàng không quan tâm, nàng vẫn luôn làm theo ý mình.
Lôi Động nghe được thanh âm của Thiên Ma truyền đến cũng trừng mắt. Những lời này của Thiên Ma có ý tứ gì? Trò chuyện với sư tỷ, có liên quan gì tới nàng? Bất quá Lôi Động ghét nàng, nhưng lúc này cũng không dám chọc giận nàng quá mức.
Chẳng may ân oán của bọn họ liên lụy đến sư tỷ và sư tôn vậy thật phiền phức.
Lôi Đông có chút chột dạ liếc mắt nhìn sư tỷ và sư tôn, phát hiện bọn họ không biết thanh âm Thiên Ma truyền đến. Trong lòng không khỏi cảm thán, Nguyên Anh bất diệt thật sự không giống người thường. Ngay cả sư tôn, đều không có cách nào nhận thấy được nàng nói.
Cố nén bực bội, tức giận đối với nàng vào trong lòng. Tiếp tục xem người khác dâng tặng lễ vật, trong lòng thầm nghĩ, nếu như một ngày nào đó chính mình trở thành Nguyên Anh kỳ, tất nhiên chính mình phải cướp đoạt ác hơn Thiên Ma, ai không dâng tặng lễ vật liền tiêu diệt người đó. Đương nhiên hiện tại chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi, nếu nói ra ngoài, sợ là bị người khác cười đến rụng răng.
Rất nhanh, một số người đại diện cho thế lực thượng đẳng bắt đầu dâng tặng lễ vật. Cái gọi là thế lực thượng đẳng, chính là trong thế lực này có sở hữu ít nhất ba gã tu sĩ Kim Đan.
Trong số ít thế lực thượng đẳng còn có thể có một gã tu sĩ Nguyên Anh trấn thủ. Thế lực bên trên thượng đẳng chính là tông phái Bát Đại Đỉnh Cấp rồi, Âm Sát Tông chính là một trong những tông phái của Bát Đại Đỉnh Cấp.
Lễ vật thế lực thượng đặc chúc mừng, chất lượng và số lượng càng khoa trương. Nhưng lúc này Lôi Động đã bị những lễ vật hiếm thấy, quý giá khiến cho hắn chết lặng tại chỗ. Cái này gọi là thế đạo, tấn chức Nguyên Anh dĩ nhiên thu được thật nhiều chỗ tốt! Các loại thiên tài địa bảo đều được đặt trước mặt nàng.
Có tất cả hai mươi mốt thế lực thượng đẳng tới cửa chúc mừng, mỗi một lễ vật dâng lên đều khiến tâm tư của Lôi Động rung động mạnh. Nếu như trộm một phần trong đó tới tay, vậy đã phát tài rồi.
Thấy rõ Lôi Động trừng mắt, dáng vẻ ngây dại, vẻ mặt tham lam, Đinh Uyển Ngôn phẫn nộ nói:
- Lôi sư đệ, phiền ngươi thu liễm một chút được chứ? Đừng để mất thể diện Vạn Quỷ Quật chúng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.