- Sư tỷ ngài oan uổng tiểu đệ, tiểu đệ xuất thân bình thường, ở đâu hiểu được tâm địa gian xảo chứ?
Lôi Động vẻ mặt ủy khuất nói:
- Đây đều là Trần Mâu ngày thường nói với đệ, hắn có xuất thân phú quý.
- Hừ, Trần Mâu đúng không? Nhìn người này bình thường vốn thành thành thật thật, hóa ra lại là một tiểu tử không ngoan ngoãn chút nào.
Đinh Uyển Ngôn nào biết đâu rằng huynh đệ là bùa hộ mạng dùng để bán khi gặp tình huống mấu chốt như thế này. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng. Nhưng nghĩ lại, liền lại thấp giọng nói:
- Nói đến xuất thân, lần này Đại Bỉ mười năm, chúng ta đã có tư cách trở về. Sư đệ ngươi. . .
- Khẳng định phải trở về một chuyến, đã nhập môn mười năm rồi.
Lôi Động cũng là muốn ở kiếp này chắm sóc cha mẹ cẩn trọng, họ coi mình như bảo bối mà nuôi dưỡng mười năm. Trong lòng cũng là có chút thương xót. Nhưng trở ngại môn quy người nhập môn chưa đầy mười năm không được tự tiện về nhà thăm người thân. Lôi Động cũng chưa từng về nhà.
- Vậy sư đệ ngươi có thể hay không. . .
Đinh Uyển Ngôn đôi má ửng đỏ, ấp úng, cũng không biết muốn nói gì.
Lôi Động bỗng nhiên kêu to lên:
- Rút thăm chấm dứt, ta rốt cục vận khí ! Luân không (không bị gặp đối thủ) ah. . .
Sắc mặt Đinh Uyển Ngôn lập tức có hơi trắng bệch, hừ một tiếng rồi quay đầu bước đi.
Lôi Động sờ mặt, cười khổ lắc đầu. Sư tỷ ôm ấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1444291/chuong-125.html