Nghe thấy hắn thú vị, vẻ lo lắng của Đinh Uyển Ngôn đều bị quét sạch sẽ, hai gò má hơi hồng, con mắt xinh đẹp không nhịn được nhìn về phía hắn, khẽ cáu:
- Ngươi lại nói đến yêu nữ, Lôi Động, không ngờ ngươi lại thích nó như thế?
Mặt phấn hoa đào, nhìn quanh sinh tư, giống như giận giống như ngâm. Dù Lôi Động tâm trí rất kiên định nhưng trong lòng vẫn rung động, cả người không khỏi bay bổng, vô thức nói một câu:
- Đúng vậy, ta là Đại Ma Đầu, đương nhiên thích sư tỷ là, ách. .
Lôi Động nói một nửa, thấy mặt mũi Đinh Uyển Ngôn đã đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn mình, vội lập tức im miệng, trong lòng thầm mắng cũng là do hóc môn thiếu niên khí thịnh gây họa, thứ đồ chơi này, quả thật không thể nào khống chế được.
- Ngươi, ngươi ngươi. . .
Đinh Uyển Ngôn đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, nhưng cả buổi cũng không nói nên lời, chỉ đành đỏ mặt cúi đầu khẽ gắt:
- Ngươi mà là Đại Ma Đầu gì chứ, nhiều nhất chỉ là một tiểu khắc tinh thôi.
Lôi Động cười khan hai tiếng, biết rõ dù nói gì nữa cũng không tốt, giờ lại đang ở trước mặt mọi người nên đành phải vội vàng nói sang chuyện khác:
- Sư tỷ mau xem, có một viên Trúc Cơ Đan đang được đấu giá, vừa khéo giúp sư tỷ dễ dàng hơn trong việc Trúc Cơ.
Vừa nghe đến Trúc Cơ Đan xuất hiện, cho dù Đinh Uyển Ngôn đang đỏ mặt cũng không nhịn được ghé mắt nhìn qua. Lại nghe thấy Cốc lão vốn đang buồn ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1444273/chuong-107.html