Chương trước
Chương sau

Chuyện này còn có thiên lý sao? Ghê tởm nhất chính là, tiểu tử gọi là Tả Siêu còn đứng trước mặt mọi người đổ oan cho mình như sự việc xảy ra đúng như vậy, nhìn bộ dáng chất phác của hắn, khẳng định cũng không phải là thứ tốt.
- Tiểu tử, có gan ngươi đi ra, chúng ta ra ngoài so đấu
Một người vóc dáng gầy gò trong đó hung hăng càn quấy nói.
Tả Siêu xem xét, người này cũng giống hắn, đều là Luyện Khí kỳ tầng thứ 10, sao có thể sợ hắn được chứ? Tả Siêu xúc động quát:
- So thì so!
- Tiểu tử, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn so với ta sao? Trở về bú mẹ thêm vài năm nữa đi. Chẵng lẽ ngươi lại không biết? Khô Cốt Phong ta và Vạn Quỷ Quật các ngươi trong tám năm không được xảy ra bất cứ va chạm nào sao?
Người vóc dáng gầy gò kia đắc ý phá lên cười ha ha:
- Ta chính là khoa trương, bá đạo đấy, sao hả? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi muốn cắn ta sao?
Tả Siêu nghĩ đến quả thật có vấn đề này, ngay cả lão tổ cũng bị liên quan. Trong lồng ngực nghẹn một bụng lửa giận, nhưng cũng không dám động thủ.
Lôi Động mặc dù đối với địch nhân tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng giống như Đinh Uyển Ngôn, Vạn Quỷ Lão Tổ, là một người bao che khuyết điểm. Thấy sư đệ nhà mình bị người khi dễ, cũng muốn trả thù một chút. Nhưng khi vừa định đứng lên thì lại ngồi xuống lại.
- Cái bàn này của ngươi, Thiên Ma Cung chúng ta muốn rồi.
Một thanh âm lạnh như băng vang lên.
Cũng là "BA~" một tiếng, một phong trăm miếng linh thạch bay đến cái bàn của Khô Cốt Phong.
Ba chữ Thiên Ma Cung vừa ra, vậy mà khiến rất nhiều người đều giật mình, hoảng sợ nhìn lại. Chỉ thấy ba nữ tử tóc dài váy đen liền thân, thanh tú động lòng người xếp theo hình tam giác đứng đó. Vị cầm đầu, dáng người có lồi có lõm, trên khuôn mặt lại phủ một lớp vải đen khiến người khác không nhìn rõ dung mạo. Nhưng mà, cho dù nàng chỉ tùy tiện đứng đó, dù hai con ngươi đen kịt rất bình thản, nhưng trong chốc lát đã đoạt đi tất cả ánh sáng của mọi người. Cao ngạo như khói, tuyệt thế mà độc lập. Mặc dù đứng trên đường kín hết người, cũng không cách nào che được lãnh ý nồng đậm trên người.
- Thiên Ma Cung, Đông Phương Phức!
Sửng sốt hồi lâu sau, mới có người nhịn không được thấp giọng nói.
Đệ tử đang đứng ở đó, chính là tu tiên kỳ tài trăm năm khó gặp. Từ sau khi vào Thiên Ma Cung liền không người nào nhìn thấy nàng nữa, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến việc người khác chỉ liếc mắt là đã nhận ra nàng, nàng chính là Đông Phương Phức của Thiên Ma Cung.
Thiên Ma Cung, động phủ cường đại nhất của Âm Sát Tông, đã liên tục mấy trăm năm vẫn một mực chiếm cứ vị trí thứ nhất. Lực lượng hùng hồn tích lũy được, người bình thường không cách nào tưởng nổi. Trong lứa của Lôi Động, không chỉ có Đông Phương Phức tư chất xếp hàng thứ nhất, còn có thêm một nữ oa Vũ U Hàn tư chất thứ sáu và Chu Thanh Hồng xếp thứ mười bốn nữa.
Rất hiển nhiên, hai nữ tử đi theo sau Đông Phương Phức chính là Vũ U Hàn và Chu Thanh Hồng, tu vi của hai người cũng rất kinh người, một người là Luyện Khí kỳ tầng mười một đỉnh phong, một người là tầng mười tầng đỉnh phong, cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Người vừa rồi lên tiếng và ném linh thạch, chính là Vũ U Hàm tu vi còn cao hơn Bách Lý Vân một bậc.
Đám Bách Lý Vân im lặng, nguyên một đám tức đến mặt đỏ bừng. Không nghĩ tới, vừa rồi làm mất thể diện mất tán tu, báo ứng lại tới nhanh như vậy. Người Thiên Ma Cung không ngờ lại vì mấy tán tu mà xuất đầu. Nhưng Bách Lý Vân lại hiểu rất rõ, Thiên Ma Cung, tuyệt không phải hắn có thể chống lại được. Tranh đấu với đệ tử Vạn Quỷ Quật cũng không sao, lão tổ sẽ ủng hộ mình lập uy. Nhưng, Thiên Ma Cung. . .
Một khi đắc tội Thiên Ma Cung, nói không chừng lão tổ sẽ trực tiếp trói hắn đến Thiên Ma Cung lĩnh tội cũng nên.
Hồi lâu sau, sắc mặt Bách Lý Vân mới khôi phục một chút:
- Vũ sư tỷ, lời của ngươi đại biểu cho ý tứ của Đông Phương sư tỷ sao?
- Sao hả? Nếu là ý tứ của Vũ U Hàn ta thì không dùng được sao?
Vũ U Hàn giương mày lên nói:
- Hay là Bách Lý Vân ngươi cho rằng Vũ U Hàn ta dễ khi dễ?
Bách Lý Vân buồn bực một hồi, rõ ràng là ngươi khi dễ ta. Nhưng hắn vẫn biết rõ, Khô Cốt Phong dù sao cũng không thể tranh đấu với Thiên Ma Cung được. Nhất là Đông Phương Phức ở đây, ngay cả ý muốn nói vài lời ngoan độc để giữ thể diện cũng không có, chỉ đành học theo mấy tán tu, đỏ mặt tía tai đi đến chỗ đệ tử Khô Cốt Phong lứa trước.
- Mấy người các ngươi tới ngồi xuống đi.
Nhưng Vũ U Hàn không ngờ lại kêu mấy tán tu đến.
Mấy tán tu hai mặt nhìn nhau, lại không dám vi phạm lời Vũ U Hàn..., nơm nớp lo sợ đi tới ngồi xuống, nhưng lại không được tự nhiên như ngồi trên đống than, đống lửa vậy.
- Yên tâm đi, nếu như Khô Cốt Phong dám vì vậy mà trả thù các ngươi.
Vũ U Hàn lạnh lùng nhìn về phía đám người Khô Cốt Phong:
- Bổn cô nương sẽ làm chủ cho các ngươi:
Kể cả các đệ tử Khô Cốt Phong lứa trước, nguyên một đám sắc mặt tái nhợt cúi đầu. Thiên Ma Cung, thật sự quá cường đại, cường đại đến mức khiến bọn hắn ngay cả tâm phản kháng cũng không có.
Mấy tên tán tu, nghe vậy liền không ngừng nói lời cảm tạ. Tán tu ba mươi mấy tuổi kia, mặt mũi tràn đầy cảm kích, cung kính dị thường nói:
- Đa tạ mấy vị cô nương làm chủ cho chúng ta, bất quá, mấy cô nương ngồi ở đâu?
- Chúng ta tự nhiên sẽ có chỗ ngồi.
Sau khi Vũ U Hàn giải quyết việc này liền đi đến hai bước, vậy mà đã đến bàn của Lôi Động, ánh mắt rơi vào trên người Đinh Uyển Ngôn trác tuyệt bất phàm, có chút tò mò, rồi lại có chút tôn kính, chắp tay nói:
- Vũ U Hàn, bái kiến Đinh sư tỷ.
Ngược lại trực tiếp bỏ qua Lôi Động và Tả Siêu.
- Vũ sư muội đa lễ.
Đinh Uyển Ngôn đứng dậy hoàn lễ.
- Đông Phương sư tỷ nhà ta đối với Đinh sư tỷ ngài đã ngưỡng mộ từ lâu, muốn được ngồi cùng bàn, không biết. . .
Âm Sát Tông nói cho cùng chính là cường giả vi tôn, tất cả đều lấy tu vi cao thấp nói chuyện. Nếu không phải Đinh Uyển Ngôn xuất chúng như thế, về mặt tu vi cũng không kém hơn Đông Phương Phức thì chỉ sợ Vũ U Hàn cũng không khách khí như thế.
- Hoan nghênh, Lôi sư đệ, Tả sư đệ, làm phiền các ngươi lấy thêm mấy cái ghế.
Đinh Uyển Ngôn nhẹ giọng phân phó, vốn loại chuyện này gọi thị nữ đi làm là được.
Bất quá đối với tồn tại cường đại như Thiên Ma Cung, vẫn nên biểu hiện cung kính một chút thì tốt hơn. Đinh Uyển Ngôn tuy rằng tính tình ôn nhã, nhưng lại rất rõ đạo lý đối nhân xử thế.
Tả Siêu trước giờ vẫn nghe lời, mà Lôi Động, lúc này đương nhiên phải cho sư tỷ mặt mũi, hắn ừ một tiếng đứng dậy chuẩn bị đi lấy ghế.
- Chậm đã. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vũ U Hàn liếc hai người, thanh âm lạnh nhạt nói:
- Đông Phương sư tỷ nhà ta không quen ngồi cùng một bàn với nam nhân, kính xin hai vị sư đệ đến ngồi với đệ tử Vạn Quỷ Quật lứa trước đi.
Tuy rằng trong lời nói mang chữ kính xin, nhưng ngữ khí lại không có chút khách khí nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.