Lúc này hắn đang cùng mấy người sư đệ đứng đó không xa, hắn là thân truyền đệ tử của lão tổ, bên người chưa bao giờ khuyết thiếu tùy tùng vây quanh.
- Lôi Động!
Hắn nghiến răng nghiến lợi mặc niệm cái tên này ở trong lòng. Trong đôi mắt của hắn đã bởi vì ghen tị mà mơ hồ biến thành một mảnh màu hồng. Một đệ tử tầm thường chỉ có tu vi Luyện khí kỳ tầng thứ ba làm sao Đinh sư tỷ lại có thể để loại người như thế nhúng chàm? Quả thực chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Lôi Động giống như không biết mình đang bị rất nhiều người nguyền rủa ở trong lòng, hắn khí định thần nhàn lấy ra một chiếc vòng tay điêu khắc tinh xảo ở trong dây lưng trữ vật ra, hơi chuyển về phía trước.
Không đợi đến khi Đinh Uyển Ngôn từ trong ngạc nhiên tỉnh lại, hắn liền làm một bộ mặt thành khẩn và dị thường cung kính nói.
- Xin sư tỷ chớ hiểu lầm. Lôi mỗ thực sự không phải là muốn lấy lòng sư tỷ.
Lời nói của hắn cực kỳ có kỹ xảo, nếu tặng cho nữ tử một cái vòng tay, lấy tâm tư mẫn tuệ của người con gái, nhất định ở trong lòng sẽ có cảnh giác, không phải là người nọ đối với chính mình có tâm tư gì chứ?
Nhưng mà Lôi Động lại dùng một câu nói không phải nịnh nọt, gián tiếp ám chỉ tâm lý của Đinh Uyển Ngôn. Cái gì mà không theo đuổi, hắn hoàn toàn từ đầu đã không hề để ý đến vấn đề này, ý tưởng lúc này ở trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1444207/chuong-41.html