Quả nhiên là có trí mạng khuyết điểm, Lôi Động trong nội tâm cảm thán một tiếng.
Linh thạch, là tài nguyên trân quý của mỗi một tu sĩ, như một ít đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường, hao phí một viên linh thạch cũng đã tiếc hận rồi, làm sao mà dùng một thanh phi kiếm tiêu hao linh thạch rất lớn này được...Bất quá cũng nhờ vậy, nó mới có cơ hội đến tay Lôi Động, nếu không đoán chừng là đã sớm có người mua rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Nhưng mà coi như là Lôi Động cầm trong tay Phệ Hồn tháp, suy nghĩ đến việc tiêu hao linh thạch cực lớn cho việc này cũng không khỏi có chút đau lòng. Từ nơi này bay đến phiên chợ, ước chừng cũng có hơn tám ngàn dặm đường, nếu dùng thanh Mị Ảnh phi kiếm này cho việc đi và về mà nói đã tiêu hao đến 32 miếng linh thạch, nhưng Lôi Động lại không muốn bỏ qua thanh kiếm khó được tốc độ cộng thêm công dụng ẩn nấp này. Nếu là tiêu hao bình thường, lại có thể đạt được phi hành pháp khí có tốc độ gấp hai lần chỉ tiêu này, chỉ sợ là với số tiền ít ỏi trên người mình xa không thể có được, coi như mình có nhiều linh thạch, thì Triệu Bách Vạn cái loại tiểu thương cũng không thể có được phi hành pháp khí bậc này.
Lôi Động nặng nề hít một hơi lạnh nói:
- Lúc phi hành hao tổn linh thạch đến gấp đôi! Triệu sư huynh ngươi cho ta là dê béo hả?
Nhưng trong lòng thì lại nghĩ nhất định phải mua được thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1444202/chuong-36.html