Trần Mâu cũng nhanh chóng lấy ra hai mươi khối linh thạch, đều giao vào tay Lôi Động, thấp giọng mà trịnh trọng nói:
- Lôi sư đệ ngươi chớ từ chối. Ta tin rằng lấy tài trí và kiến thức của đệ, khẳng định biết rõ ngu huynh đang đầu tư lấy lòng. Ngu huynh không cầu sư đệ dùng ngu huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cầu nếu sư đệ cùng ngu huynh tiếp tục giúp đỡ nhau trên con đường tu luyện. Nếu đến lúc đó sư đệ thăng chức nhanh chóng, đừng quên hai vị ngu huynh là được rồi.
- Tốt, Lôi Động nhớ rõ rồi.
Không có chút nào do dự, Lôi Động liền nhận lấy bốn mươi khối linh thạch này. Đặt vào trong trữ vật yêu đái, sắc mặt nghiêm túc trịnh trọng nói, không nói thêm gì nữa.
Làm như vậy, Trần Mâu cùng Vệ Hoa ngược lại càng thêm thưởng thức hắn. Bọn họ xuất thân đều là tài tử, mưa dầm thấm đất, kiến thức rộng rãi. Bao nhiêu cũng có một chút con mắt nhìn người, mơ hồ cảm giác được Lôi Động có chút không giống người thường, bởi vậy mới bằng lòng cược số tiền lớn trên người hắn. Hơn nữa, bất luận là Trần Mâu hay Vệ Hoa cũng đều biết, dạng đầu tư này một khi nhìn đúng, phải dùng ánh mắt rộng lớn, thừa dịp người còn chưa đắc thế mà hạ trọng chú (tiền đánh bạc lớn). Bằng không, nếu như Lôi Động thật sự có một ngày bộc lộ tài năng rồi thì, đến lúc đó bốn mươi khối linh thạch có nhìn hắn cũng chẳng thèm nhìn. Đương nhiên, bọn hắn càng muốn đầu tư vào Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ma-dau/1444189/chuong-23.html