Chương trước
Chương sau
“Nghiệp chướng, lão tử làm thịt ngươi!”

Diệp Thiên Tinh phẫn nộ gầm lên, bàn tay mang theo một cỗ khí thế phô thiên cái địa đập xuống Vương Bá Ngưu, Vương Bá Ngưu cảm nhận được bên trong cỗ khí thế ấy có một tia Quy tắc khí tức, là Hỏa chi pháp tắc diễn quá đến cực hạn hình thành một tia Hỏa quy tắc chi lực.

Quy tắc chi lực áp đảo pháp tắc chi lực, cho dù là Vương Bá Ngưu nếu chỉ dựa vào thuần túy lực lượng ngạnh kháng thì không thể đấu lại, tuy nhiên hắn thủ đoạn vô số, bí pháp mạnh mẽ, cho dù là Tàng Thiên Cơ ở Cái Thế Võ Hoàng cảnh muốn chiến với hắn thì Vương Bá Ngưu vẫn nắm chắc bảy thành thắng lợi. 

Tuy nhiên, hắn thân là chúa tể vùng thiên địa này, không cần dùng bí pháp, cho dù Võ Tôn chân chính hàng lâm cũng phải quỳ, nếu hiện tại hắn muốn làm thịt Diệp Thiên Tinh đơn giản, nhưng Vương Bá Ngưu không muốn thế.

Giờ khắc này Diệp Thiên Tinh bị Vương Bá Ngưu trêu đến tức giận mất đi lý trí, trong lòng hắn giờ phút này chỉ có một ý niệm, đó chính là làm thịt Vương Bá Ngưu.

Vương Bá Ngưu liếc nhìn Diệp Thiên Tinh, khinh thường mà cười nhạo một tiếng, nói:

“Ha hả, chỉ là đạt tới Bán Bộ Võ Tôn chi cảnh liền ảo tưởng muốn làm thịt ta? Thật sự sự mơ mộng hão huyền!”

Nói xong, Vương Bá Ngưu vận dụng Hắc Ám Áo Choàng trốn vào bóng đêm thế giới, phô thiên cái địa Hỏa Chưởng liền vồ hụt, đánh vào Sát Lục Ma Tọa, tuy nhiên khi cỗ Hỏa Chưởng này chạm tới Sát Lục Ma Tọa liền bị một cỗ khí tức phiêu miễu phân giải, Hỏa chưởng năng lượng đột ngột kỳ dị biến mất, khiến Sát Lục Điện liền không chút hư hao nào.

Diệp Thiên Tinh vận dụng thần hồn chi lực tìm kiếm, nhưng kỳ lạ là không phát hiện một tia khí tức của Vương Bá Ngưu khiến Diệp Thiên Tinh ngạc nhiên cực kỳ, cho dù Hoàng cấp cường giả có thể ẩn núp hư không, nhưng hắn thân là Bán Bộ Tôn Gỉa, thần hồn mạnh mẽ cực kỳ, vậy mà không tìm được một tia khí tức của Vương Bá Ngưu, giống như hắn hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa này vậy.

Sau khi hỏa chưởng của Diệp Thiên Tinh đập hụt, thân ảnh Vương Bá Ngưu liền xuất hiện, ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Thiên Tinh.

“Ngươi……”

Diệp Thiên Tinh đám người trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Vương Bá Ngưu.

Sau đó Diệp Thiên Tinh liên tục toàn lực xuất thủ, nhưng kết quả đều là giống nhau, mặc cho hắn dùng thủ đoạn công kích như thế nào như thế nào đều không thể đánh trúng Vương Bá Ngưu, liền ngay cả khi một chưởng của hắn đập xuống Sát Lục điện kiến trúc, liền ngay cả một mảnh nhỏ hư hao cũng không xuất hiện, khiến trong lòng Diệp Thiên Tinh thoáng mờ mịt.

Nếu ở ngoại giới, một chưởng của hắn cho dù ngọn núi lớn cũng phải nát bấy, nhưng chất liệu của cung điện này thật quỷ dị, khiến hắn cảm giác như mình không phải là Bán Bộ Võ Tôn cường giả, mà là phàm nhân võ giả!

Diệp Thiên Tinh nhận ra tình cảnh quỷ dị như thế, trong lòng vừa phẫn nộ vừa ức chế, chỉ thẳng vào mặt Vương Bá Ngưu ức chế mắng to:

""Súc sinh, ngươi chỉ biết chạy trốn thôi sao?"" 

""Ngươi già rồi Tinh thúc a, thôi được, thấy ngươi tội nghiệp ta đứng im cho ngươi đánh, nếu ta tránh né là con chó con."" Vương Bá Ngưu ngồi xuống Sát Lục Ma Tọa, lười biếng nói.

""Hảo, đây là ngươi nói!" Diệp Thiên Tinh đáy lòng mừng rỡ, vận dụng toàn lực đập xuống đầu Vương Bá Ngưu, Vương Bá Ngưu vẫn ngồi im không tránh không né, khép hờ đôi mắt như đang ngủ. 

Mắt thấy Vương Bá Ngưu không tránh cũng không né, ánh mắt Diệp Thiên Tinh lóe ra vẻ oán độc, đắc ý, hắn đang tưởng tượng bản thân toàn lực một chưởng có lẽ đập nát đầu Vương Bá Ngưu, máu tươi, não, xương của Vương Bá Ngưu sẽ văng tung tóe, nghĩ như vậy, trong lòng hắn chợt vui sướng.

""Bịch!"" Nhưng ánh mắt vui vẻ của Diệp Thiên Tinh liền nháy mắt tan biến, khuôn mặt hắn thoáng ngơ ngác, hai mắt sưng huyết, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Vương Bá Ngưu.

Chỉ thấy bàn tay Diệp Thiên Tinh vỗ vào đầu Vương Bá Ngưu nhưng giống như đang vỗ vào một cái gối ôm, không đả thương được Vương Bá Ngưu một cọng lông, mà Vương Bá Ngưu vẫn nhắm mắt giống như ngủ quên, khóe miệng hắn còn chảy nước miếng, giống như đang mơ thấy cái gì đó thú vị.

Diệp Thiên Tinh không tin tà, liên tục vỗ vào mặt, đấm vào ngực Vương Bá Ngưu nhưng không thể đả thương được hắn, hết cách, Diệp Thiên Tinh sử dụng Liêu Âm Cước đá vào hạ bộ của Vương Bá Ngưu nhưng Vương Bá Ngưu vẫn không chút nào bị tổn thương, sắc mặt Diệp Thiên Tinh tức tối, ngay lúc hắn đang bi phẫn tuyệt vọng, hạ bộ của Vương Bá Ngưu chợt biến hóa.

Diệp Thiên Tinh mừng rỡ, tưởng mình thi triển một chân Liên Âm Cước tổn thương được mệnh căn của Vương Bá Ngưu, nhưng không, thì ra Vương Bá Ngưu đang mơ đến Mộng xuân, tiểu đệ đệ của hắn lúc này đột nhiên vươn mình ngạo nghễ đứng thẳng như muốn đâm rách quần.

Nhìn thấy một màn này, khuôn mặt Diệp Thiên Tinh liền đen như đít nồi, bi phẫn đến cực điểm.

Vương Bá Ngưu đột nhiên cười khúc khích, khóe miệng liên tục chảy nước dãi, hai mắt nhắm ghiền, giống như đang mơ cái gì thú vị lắm, mơ hồ nói:

""Cơ nhi, ngươi xem lão công lợi hại không, hắc hắc, Thiên Hà tiểu tử chết rồi cũng tốt a, hắn sống cũng không có tác dụng gì, ngay cả ruộng của mình cũng cày không được phải để ca ca cày giùm, phế vật a..."" 

Diệp Thiên Tinh cho dù làm thế nào cũng không đả thương được Vương Bá Ngưu, hắn tức đến sùi bọt mép, vò đầu bức tai, vẻ mặt ủy khuất đến cực điểm, cộng thêm vừa nghe Vương Bá Ngưu nói lời này, Diệp Thiên Tinh thật sự là chịu không nổi kích thích, lập tức phẫn uất ho ra ngụm máu tươi.

“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi.… Nghiệp chướng……Tức chết ta rồi, Tức chết ta rồi.”

Diệp Thiên Tinh đột nhiên bật khóc,hai mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, hắn ức chế đến nỗi bật khóc, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Vương Bá Ngưu, nghẹn ngào không nói được câu nào.

Đám người sau lưng Diệp Thiên Tinh thấy Diệp Thiên Tinh bi phẫn như vậy, nhìn nhau không nói lên lời, khiến không khí trong Sát Lục điện lúc này trở nên quỷ dị.

“Thiên Hùng đường đệ, Tinh thúc tốt xấu gì hắn cũng là chú của ngươi, ngươi sao lại có thể làm thế với hắn? trong mắt ngươi có còn để trưởng bối vào mắt không? Ta nghĩ người khác nói xấu ngươi, cho nên ta nghe Tinh thúc muốn tìm ngươi phiền toái liền đi theo hắn để ngăn cản...nhưng biểu hiện của ngươi hiện tại khiến ta quá thất vọng...”

Diệp Bắc tức giận cùng bi thương bạo quát.

Tuy Diệp Thiên Hùng là em họ của hắn nhưng hiện tại trong mắt hắn lúc này Diệp Thiên Hùng quả thực chính là vô pháp vô thiên! 

Lúc trước làm chuyện cặn bã khiến cả Diệp Gia tộc nhân xấu hổ với mọi người không dám vác mặt ra đường, hiện tại bọn họ đi đến gặp hắn cũng bị hắn làm cho tức giận đến hộc máu, chưa kể ở đây không phải chỉ có mỗi Diệp gia tộc nhân, còn có hai đại gia tộc khác đi theo nữa, Vương Bá Ngưu làm vậy khiến bọn hắn cảm giác khuất nhục, xấu hổ cực hạn. 

Diệp Bắc căm phẫn tự hỏi đến tột cùng là nội tâm của bọn họ quá mức yếu ớt không chịu nổi Vương Bá Ngưu đả kích, vẫn là Vương Bá Ngưu quá mức cầm thú?

Giờ khắc này nội tâm của Diệp Bắc tràn ngập bi thương.

Vì cái gì mà Thiên Hùng em họ từ một người uy nghiêm ít nói liền trở nên tiện như vậy? 

Nguyên bản hắn tưởng rằng những cái clip cầm thú kia chỉ là người xấu cố ý phục chế hãm hại Thiên Hùng em họ, nhưng giờ đây nhìn lại biểu hiện của hắn thì có lẽ không cần phải suy đoán nữa.

Gia môn bất hạnh, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!

Vương Bá Ngưu trêu tức nhìn Diệp Thiên Tinh, rồi xoay đầu nhìn Diệp Bắc, lạnh lùng nói:

“Thứ nhất, Lúc lão tử chinh chiến tứ phương thì tiểu tử ngươi còn chưa ra đời, ngươi có tư cách gì kêu ta đường đệ, chỉ bằng ngươi là con của đại bá liền gọi ta là đường đệ, thứ hai, Tinh thúc không phải yếu ớt như ngươi nghĩ, hắn chỉ mới tức hộc một họng máu, còn chưa đủ để hắn tức chết đâu.”

“Với lại, ta giống như không có thân thiết với hắn a?”

""Ta khi nhậm tộc trưởng phân gia, hắn vì tên đệ đệ bất tranh khí kia của ta mà cố ý chèn ép ta, luôn soi mói tìm kiếm nhược điểm của ta để tâu với đại bá, hôm nay đến địa bàn ta cậy già lên mặt, nếu không phải nghĩ hắn là em trai phụ thân của ta, ta cho hắn ngậm cức rồi! Chứ không đơn giản chỉ động khẩu mà không động thủ!"" 

Cmn, ngươi động khẩu đã có thể cách không đả thương người, nếu động thủ nữa thì....

Diệp gia đám người trong lòng thầm nghĩ.

“Hừ, tiểu tử ngươi đừng có nói xạo ***, ngươi có bản lĩnh có thể đả thương ta thì ngươi……” Diệp Thiên Tinh sắc mặt tái nhợt gông cổ lên quát, nhưng hắn chưa kịp nói xong, đột nhiên một bàn chân to dơ và hôi đã đạp vào mặt hắn!

“A……Thúi chết lão tử!”

Một thanh âm thảm thiết rống lên, theo sau đó Diệp Thiên Tinh bị Vương Bá Ngưu một chân đá bay khỏi Sát Lục Điện.

Vương Bá Ngưu vẫn giữ động tác giơ chân, hắn thở dài một hơi, buồn bã nói:

""Làm sao có người tiện như vậy, luôn muốn người khác đánh mình? Aizz, ta bất đắc dĩ a, làm người tốt một lần, giúp ngươi thực hiện nguyện vọng bị đánh của mình...Tinh thúc thân ái của ta..!""
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.