Chương trước
Chương sau
Đây là ranh giới giáp ranh giữa Vô Tận hải vực với Hoang Cổ Đại Lục, được ngăn cách bởi Ba Vì Sơn, Mỗi khi gió núi thổi qua, khắp cây cối trên núi sẽ nổi lên một mảnh sóng lớn màu xanh phấp phới đung đưa trong gió lộng.Trên bầu trời có hào quang liên tục chiếu xuống đám cây cối, tạo nên một dãy lụa màu xanh vàng uốn lượn, đẹp không sao mà tả hết.

Dãy lụa màu xanh vàng ấy chính là cấm chế của Hoang Cổ Đại Lục, ngăn cách giới nội với giới ngoại, người giới ngoại tiến vào, thực lực sẽ bị giảm ba thành, lâu lâu xuất hiện Liệt diễm cương phong ngăn cản người tu tiên thực lực cao tiến vào.

Cấm chế bàng bạc phong thiên tỏa địa, nhưng tại trong mắt đám phàm nhân sâu kiến, cấm chế chung quy bất quá chỉ là một dạng thiên nhiên mỹ cảnh. 

Bất quá đối với những bách tính sinh sống nhiều thế hệ ở đây, thiên nhiên mỹ cảnh cũng tốt, cấm chế cũng không sao, đều không quan trọng bằng mảnh vườn cày cấy của mình.

Dưới chân Ba Vì sơn, mấy chục hộ thôn dân đang làm lụng tại đồng ruộng.

Mùa xuân chính là mùa muôn hoa đua nở, là thời điểm gieo hạt, cày cấy tốt nhất trong năm.

Trong đám thanh niên phụ nữ đang cày cấy, nổi bật nhất chính là một thiếu niên khoảng mười năm mười sáu tuổi, đang ra sức bổ từng nhát cuốc trên mảnh đất cằn cỗi.

"Ngạo Thiên ca ca!" Phương xa đột nhiên truyền đến tiếng la trong trẻo.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi thoáng nhu hòa đi một ít, theo phương hướng thiếu niên đang nhìn, xuất hiện một bóng hình thiếu nữ cột tóc kiểu Tiểu Long Nữ đùi gà phiên bản thím Vu 2016, đang cầm một chậu nước, hì hụt chạy đến.

Nhìn khuôn mặt thiếu nữ, cũng không xinh đẹp cho lắm, nhiều năm làm lụng vất vả khiến làn da của nàng thô ráp sần sùi, màu da ngăm đen, thế nhưng điểm nhấn trên khuôn mặt kia chính là một đôi mắt no tròn, lấp lánh như ánh sao đêm rực rỡ.

Đi tới trước người thiếu niên, tiểu cô nương đem chậu nước nâng lên trước mặt thiếu niên, cố phát ra giọng ôn nhu nhất: "Ngạo Thiên ca ca, mệt không? Để Tiểu Nguyệt lau mặt. ""

"Cảm ơn nàng, nguyệt nguyệt " Thiếu niên thâm tình nhìn thiếu nữ, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống chậu nước, chỉ là kinh ngạc nhìn trên mặt nước phản chiếu mặt mũi của chính mình.

Khuôn mặt thiếu niên cũng khá đẹp đẽ, vòng mặt thon gầy, da dẻ trắng nõn, đặt biệt có cái mũi rất xinh đẹp. Mũi kỳ thực chính là vị trí quang trọng nhất trong khuôn mặt, mũi nếu là dễ nhìn, cả khuôn mặt cũng không thể xấu đến nỗi nào.

Thiếu niên sở hữu cái mũi rất xinh đẹp, bất quá không được hoàn mỹ chính là vết sẹo bên má trái kia, khiến khuôn mặt bớt đi vẻ xinh đẹp, thêm thắt vẻ hoang dại.

Thiếu niên lấy tay sờ lên vết sẹo, trái tim hắn bỗng nhiên đau thắt lại, tâm trí bỗng bay bỗng, trở về quá khứ.

Đó là hai năm trước, lúc hắn mới mười tuổi, theo cha mẹ cùng các thôn dân lên núi săn bắn. ngay lúc các thôn dân đang tập chung công kích cự hổ, đột nhiên hổ con từ đâu ra xuất hiện sau lưng hắn.

Nó giơ móng vuốt đập lên cổ, nhưng hắn nhanh nhạy né, nhưng cũng bị dính một vết trên mặt hắn, cha mẹ hắn giết hổ con, hổ mẹ liều mạng bị các thôn dân công kích, cũng phải tới giết chết cha mẹ hắn, cuối cùng, con hổ cùng cha mẹ hắn và vài người khác đồng quy vu tận.

Cũng may hắn là hài tử thôn quê, tâm lý trưởng thành sớm, che dấu đi đau khổ tuyệt vọng khi đánh mất cha mẹ, tiếp tục sống.

Sáu năm rồi, ai có thể nghĩ tới sáu năm trôi qua nhanh như vậy, hồi tưởng lại chuyện xưa, hắn thấy mọi chuyện như vừa mới hôm qua, vẫn còn cha mẹ chăm sóc, yêu thương.

Đây là lần đầu tiên, trong suy nghĩ non nớt của hắn, hiểu được một điều..

Nhân mạng yếu ớt!!

]

"Ngạo Thiên ca ca, ta xong rồi!" Đôi mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh nhìn Ngạo Thiên, nói.

"Ồ." Đang suy tư đột nhiên bị cắt đứt, Ngạo Thiên gật đầu nhát gừng đáp.

""Ngươi hẳn là nghĩ đến chuyện tương lai của chúng ta sao?"" Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi chính là tuổi hay mơ mộng, liền đoán mò.

"" Tương lai chúng ta sao? ta muốn đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài, ngươi đi theo ta chứ?""

Đi ra ngoài?

Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn Ngạo Thiên:"Ngươi... Ngươi muốn rời đi Hưng Yên Thôn? ""

Ngạo Thiên gật đầu: " Chính xác, sang năm ta sẽ rời đi nơi này."

"Đi làm cái gì?" Tiểu cô nương âm thanh run rẩy.

"Đi xem xem thế giới bên ngoài." Ngạo Thiên trả lời.

"Bên ngoài có gì đáng xem? Ngươi cần phải hiểu rõ, thế đạo gian nan. Hưng Yên thôn tuy rằng cằn cỗi, nhưng cũng là nơi yên bình hiếm thấy, rời khỏi nơi này, ngươi dựa vào gì mà sống?""

"Ta biết, Nguyệt Nguyệt, ta có tay có chân, sẽ chiếu cố tốt chính mình. "" Ngạo Thiên bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng lại thở dài, hắn biết Nguyệt Nguyệt thích hắn, hắn cũng vậy, đã từng, hắn muốn lớn lên cưới nàng, sinh con đẻ cái, sống cuộc đời tiêu dao, nhưng, khi hắn nghe truyền thuyết tiên gia, trường sinh bất tử, trích tinh lấy nguyệt, dời non lấp bể, không gì không làm được, hắn nghe truyền thuyết đứa trẻ chăn trâu, vô ý lạc vào sơn cốc, nhặt được Tiên Duyên, trở thành tiên sư. Từ đó, trong lòng hắn dâng lên khát vọng!! hắn muốn tu tiên!!

Đột nhiên, từ xa xa xuất hiện một tia sáng, tia sáng kia bạo phát như mặt trời mọc phương đông, khiến các thôn dân không thể mở mắt ra được, ánh sáng bắt đầu nhạt đi, sau đó lại nổ vang lên như tiếng sấm, chấn động cả vùng trời, càng gây chấn động trong trái tim Ngạo Thiên!!

Tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, đặt mông ngồi xuống đất, nước vàng vàng từ trong chảy ra ngoài quần, xấu xí cực kỳ.

Tất cả mọi người đồng thời dừng công việc, ngẩng đầu, lúc này nhìn thấy bầu trời đang sáng sủa đột nhiên ảm đạm đi, Biển mây cuồng cuộn, hiện ra bóng người lăng không chấp hai tay ra sau mà đứng, phát ra khí thế như thôn thiên!!

Kế bên bóng người lăng không mà đứng ấy, trong biển mây, thấp thoáng còn có hai bóng người tại đám mây bay vọt, ở bên cạnh họ mây khói hợp rồi lại tan, phát ra gợn sóng kinh người.

Một người trong đó bạch y thiếu niên tiêu sái như Thiên Thần hạ phàm, nhưng ánh mắt lại bao hàm sát ý kinh thiên, một người khác nhưng là hắc y tung bay, chính khí nghiêm nghị, trường kiếm trong tay vung vẩy ra hàng ngàn bóng kiếm, dư âm của bóng kiếm bay tán loạn trúng đám đại thụ dưới Ba Vì Núi, lập tức, hàng loạt cổ thụ đứt gãy rớt xuống đất.

"Tiểu chuột nhắt, ngươi trốn cũng không thoát, dám cản trở ta giết người, thì kết cục của ngươi chính là thay thế bọn sâu kiến kia làm thức ăn cho ta!" Bạch y thiếu niên ngạnh kháng ánh kiếm nhưng không bị tổn thương một chút nào, bàn tay vô hạn phóng lớn đập về phía hắc y thanh niên, hắc y thiếu niên chân như điện thiểm tránh thoát, bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào tảng đá lớn trên Bà Vì Sơn, tảng đá như miếng đậu hủ bị đập nát thành bụi phấn, cả ngọn núi đều kịch liệt rung động.

""Alucard, quá yếu!"" Người còn lại chấp hai tay sau lưng, nhàm chán ngáp lên ngáp xuống, hiển nhiên chính là Vương Bá Ngưu.

"Tiên Nhân? Là Tiên Nhân đấu pháp?" Hưng Yên thôn dân nhìn tới tình cảnh này, dồn dập sợ hãi thét lên, càng có người quá khích ném đi cây cuốc, chạy trốn đến hầm ngầm phụ cận.

Tiên Nhân đấu pháp, phàm nhân gặp xui xẻo, đối với phàm nhân sinh sống lâu năm Việt Cổ vị diện, tránh né Tiên Nhân chiến đấu chính là đạo lý sinh tồn được tổng kết từ hàng vạn năm xương máu đến nay. 

Tuy rằng vị trí Hưng Yên thôn tương đối hẻo lánh, linh khí cằn cỗi, cả cuộc đời thôn dân ở đây rất ít thấy tiên nhân, nhưng không trở ngại bọn họ đào lỗ tự vệ.

Thời khắc này các thôn dân dồn dập núp trong hầm, chỉ có Ngạo Thiên ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt si mê nhìn Tiên nhân chém giết trên trời.

Hắn tự lẩm bẩm trong lòng: "Tiên Nhân... đây chính là Tiên Nhân sao?"

Từ các trưởng bối trong thôn kể, hắn liền biết thế giới này tồn tại Tiên Nhân, nhưng mà hắn chưa bao giờ thực sự được gặp Tiên Nhân, những truyền thuyết quan hệ tới Tiên Nhân đều ở trong tượng tượng. Cũng chính bởi vậy, khi đó trong lòng hắn tuy có ngóng trông, nhưng còn không đến mức khổ sở theo đuổi, chỉ là muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài mà thôi.

Thế nhưng ngày hôm nay hắn rốt cục gặp được.

Đây chính là Tiên Nhân chi uy sao?

Ngạo Thiên không nghĩ tới lần thứ nhất nhìn thấy Tiên Nhân liền thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy, thời khắc đó, đáy lòng hắn dâng lên một ý niệm mãnh liệt!!!

Ta muốn tu Tiên!

Không có lý do gì, cũng không cần lý do!

Chỉ nhìn một cách đơn thuần nhìn thấy Tiên nhân phất tay, núi non cây cỏ đều sụp đổ, cũng làm cho lòng hắn sinh ra cảm giác theo đuổi mãnh liệt!!!

Vì thế, khi nhìn thấy Tiên Nhân đấu pháp, trong lòng hắn đã lập xuống lời thề, cho dù bất cứ giá nào, cũng phải tu tiên!!

Về phần tại sao tu Tiên?

Tiên làm sao để tu?

Thậm chí tu Tiên rốt cuộc là cái gì?

Ngạo Thiên từ chối suy nghĩ!

Những điều này không trọng yếu!!

Tiên chính là Tiên, có Tiên thì phải Tu!!

Hắn nhanh chân chạy đến gần chỗ Tiên Nhân đấu pháp!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.