Tô Mạch Ức ôm người vào lòng, nhìn nàng cắn lên tay mình, “rắc” một tiếng, xương sắp gãy luôn.
Nàng học chiêu này của Tư Ngục à?
Nhưng chìm đắm trong quan trường quanh năm, từng đối phó với đủ loại nhân vật, Tô đại nhân đương nhiên hiểu rõ, người đang nổi nóng sẽ không nghe khuyên. Việc cần làm lúc này không phải là cố gắng giải thích, mà phải nghĩ cách làm cho đối phương bình tĩnh trước.
Vì thế hắn dứt khoát không giãy giụa, đưa tay tới miệng Lâm Vãn Khanh, giọng hơi run run: “Cắn đi, chỉ cần Khanh Khanh nguôi giận, cho dù nàng cắn chết ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng.”
Người trong lòng quả nhiên giật mình, khóe miệng buông lỏng một chút.
Tô Mạch Ức lập tức rên rỉ yếu ớt, nhíu mày nhắm mắt, bộ dạng tựa như “tùy ý nàng”.
Hàm răng trên cánh tay lại buông lỏng ra, Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, dừng lại, nhìn hàng dấu răng đỏ tím trên tay hắn, “hu hu” bật khóc, không biết là tức muốn hộc máu, hay là hối hận đã cắn quá độc ác.
Thật ra Tô Mạch Ức không ngại.
Hắn biết, từ khi Lâm Vãn Khanh mang thai tới nay, cả người trở nên dễ xúc động hơn trước, lúc trước chuyện gì cũng để trong lòng, chỉ khi có chuyện mới rớt nước mắt trước mặt hắn. Nhưng hắn luôn thích dỗ dành nàng, gây chuyện cũng không sao.
Hai người bình tĩnh trở lại, Tô Mạch Ức cứ ôm nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Người trong lòng rốt cuộc bình tĩnh, ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn hắn.
“Còn giận không?” Tô Mạch Ức vừa hỏi, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/653008/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.