Gấm rơi xuống đất, khơi dậy sự xôn xao cả phòng.
Bụi bay lất phất giữa những tia sáng chiếu vào qua ô cửa sổ, giống như cát vàng.
Toàn thân mỹ nhân trắng như tuyết, hơi sáng lên dưới nắng xuân ấm áp, trong như ngọc bích.
Bàn tay mềm mại dừng lại, Tô Mạch Ức ngơ ngẩn.
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, lộ ra một hàng răng, ngọt như canh vải thiều mát lạnh.
Nàng bước tới, tháo trâm ngọc trên đầu xuống.
Tóc đen như mực bắn tung tóe, đen nhánh như lụa, khi rơi xuống phủ lên tấm lưng trắng như tuyết, dừng lại ở thắt lưng.
Nàng nắm tay Tô Mạch Ức, ánh mắt rơi vào một lọ mật hoe hòe trên tủ thấp.
“Mọi lời âu yếm đều như mật, đại nhân mới vừa nói những lời này thì nên dùng mật để viết mới được.”
Nói xong, nàng chống tay ngồi lên bàn, cắn môi nhìn hắn. Đôi mắt cong cong, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp vắt lên nhau, đung đưa qua lại.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống khóe môi, Tô Mạch Ức nghiêng người cầm lấy lọ mật hoa hòe.
Mật hoa trong suốt đặc sệt, trượt xuống mép đĩa sứ trắng, tích tụ thành một vũng nho nhỏ, ánh lên sắc vàng.
Tô Mạch Ức lấy một chiếc bút lông cừu mới tinh, nhẹ nhàng nhúng vào mật. Một giọt mật hoa trên ngòi bút màu trắng muốn rơi nhưng chưa rơi, để lại một hạt trong suốt trên đầu nhũ hồng hào của mỹ nhân.
“Ưm……”
Khi hắn đặt bút xuống, Lâm Vãn Khanh ưm một tiếng, hai tay nắm thành bàn, cả người rùng mình. Cảm giác ngứa ngáy rõ ràng truyền đến từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/653005/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.