Đèn trong Tử Thần điện mới tắt chưa đầy ba canh giờ, đã bị thắp sáng trở lại.
Tô Mạch Ức đang đợi ngoài điện, chờ Chiêu Thành Đế triệu kiến. Phú Quý bước ra, mời hắn vào.
Ánh nến sáng ngời trong đại điện, lần đầu tiên không có Long Tiên Hương chuyên dùng cho hoàng gia, mà đốt bạc hà để tỉnh táo tinh thần.
Chiêu Thành Đế dựa vào ghế rồng, vẻ mặt mệt mỏi. Ngài thấy Tô Mạch Ức bình tĩnh đi vào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, buông tay đang xoa thái dương xuống.
“Tống Chính Hành đã chết,” Chiêu Thành Đế nói thẳng vào vấn đề.
“Dạ,” Tô Mạch Ức cũng không kinh ngạc, hôm nay hắn tới diện thánh là vì chuyện này.
Chiêu Thành Đế không đoán được Tô Mạch Ức đang nghĩ gì, hơi lo âu: “Theo ý của ái khanh, Lương vương làm việc này hay sao?”
Tô Mạch Ức cười nhẹ, hơi nhướng mắt: “Thần không biết.”
Hắn dừng lại, bổ sung thêm: “Nhưng thần cho rằng, có phải Lương vương làm hay không thật sự không quan trọng.”
“Hửm?” Chiêu Thành Đế kinh ngạc, “Nói rõ hơn nào?”
Tô Mạch Ức gật đầu, “Bởi vì triều đình đã điều tra rõ ràng chuyện ở Hồng Châu. Cho dù Tống Chính Hành chết, chỉ cần triều đình cắt bỏ một lô quặng buôn lậu ở Hồng Châu, Lương vương sẽ cho rằng Tống Chính Hành đã thú nhận tội ác của mình. Vì vậy, chỉ cần Tống Chính Hành từng vào nhà lao, chuyện ông ta có khai ra hay không, hay khai bao nhiêu, kỳ thật không gì khác biệt.”
Được hắn nhắc nhở, lúc này Chiêu Thành Đế mới nhận ra quả thật như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652982/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.