Ngoài cửa sổ vẫn có tiếng sột soạt.
Có gì đó rơi trên lưới cửa sổ, tựa như tích lũy thành một lớp.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhận ra, đây là trận tuyết đầu tiên ở Thịnh Kinh kể từ đầu mùa đông tới nay.
Một đóa mai đỏ trong sân không biết đã nở từ khi nào. Cái bóng được phản chiếu trên khung cửa sổ mờ ảo bởi ngọn lửa than, hơi mỏng manh trong gió tuyết.
Nàng cảm thấy dường như mình cũng biến thành đóa mai đỏ kia, bị trận tuyết đầu mùa phất nhẹ, như một chiếc lá bồng bềnh trong biển khát vọng mênh mông.
Tối nay Tô Mạch Ức không giống lúc trước, bên dưới vẻ dịu dàng bên ngoài là sự chiếm hữu mạnh mẽ của hắn. Nàng bị hắn ôm chặt trong lòng, mặc cho khóc lóc van xin, hắn chỉ hung hăng thâm nhập vào nàng hết lần này tới lần khác, cọ xát nàng vào xương máu.
“Đại nhân……” Lâm Vãn Khanh nhíu mày than nhẹ, nhưng khi mở miệng, giọng nói lại khàn đến khó tin.
Tô Mạch Ức không dừng lại, thậm chí tàn nhẫn hơn một chút.
Hắn dính sát vào lưng nàng, một tay nắm eo nàng, tay kia tìm bàn tay của nàng, đan tay vào nhau.
Quá chặt, quá sâu.
Tô Mạch Ức gần như dùng hết sức.
Lâm Vãn Khanh không khỏi hừ một tiếng.
“Khanh Khanh,” hắn ghé sát tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào gò má đầy mồ hôi.
“Quay qua,” hắn nói.
Là mệnh lệnh, giọng điệu không thương lượng.
Lâm Vãn Khanh cảm giác được sự thô cứng giữa hai chân đột nhiên bị rút ra, Tô Mạch Ức ôm eo xoay người nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652980/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.